Sống lại Ta trở thành hoạ quốc yêu nữ - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-05-06 20:26:23
Lượt xem: 3,876
Chuyện mấy ngày trước khiến dư luận khắp kinh thành xôn xao, ai cũng biết vị đại tiểu thư Tưởng phủ vừa trở về vào lúc cuối năm là người không thể khinh thường được, còn nhị tiểu thư Tưởng phủ lại mất đi dáng vẻ tiên tử thoát tục không dính bụi trần ngày xưa, hơn nữa còn nhiều lần phạm phải sai lầm. Muốn xem náo nhiệt là thiên tính của tất cả mọi người, trong lúc nhất thời, rất nhiều đôi mắt tìm tòi nghiên cứu toàn bộ đều đổ dồn về hướng xe ngựa đang đi tới của Tưởng phủ.
Rèm xe được nha hoàn nhấc lên, dẫn đầu đi xuống là một cô nương mặc xiêm y màu vàng, có đôi lông mày thanh mảnh rõ nét, mắt lại sáng đẹp, còn vẻ mặt thì nhút nhát nhưng vẫn khiến người khác thương yêu. Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc xiêm y màu xanh bước xuống, lớn lên cũng vô cùng xinh đẹp, chỉ là hơi có chút cay nghiệt, nhưng ăn mặc cực kỳ hoa lệ.
Sau khi hai vị thiếu nữ này xuống xe, thì có một vị phu nhân trung niên bước xuống, nhìn vào cũng rất xinh đẹp dịu dàng, nhưng không biết vì lý do gì, nhìn vào lại có vẻ tiều tụy, bỗng dưng khiến cho phần xinh đẹp kia giảm đi rất nhiều.
Sau khi vị phu nhân đó xuống xe, cũng không vội tránh đi, mà lại đứng ở bên cạnh chiếc xe, đợi người bên trong xe bước xuống. Đến lúc Tưởng Tố Tố xuống xe, những người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, mặc dù bây giờ thanh danh của Tưởng Tố Tố không còn tốt như ngày xưa, nhưng dù sao nàng ta cũng thanh lệ thoát tục. Ai có thể ngờ tới một tiên tử xinh đẹp khuynh thành sẽ có phẩm hạnh bại hoại như vậy? Dù cho trước kia có chút hoài nghi, nhìn thấy vẻ đẹp Tưởng Tố Tố động lòng người như thế, trong lòng cũng trở nên d.a.o động. Hôm nay Tưởng Tố Tố đã dồn hết tâm trí để ăn mặc trang điểm, che hết đi vết sẹo của chính mình. Lại cộng thêm y phục và trang sức không có bất cứ một cái nào là không cẩn thận chuẩn bị, tất nhiên sẽ dễ dàng đoạt lấy ánh mắt của người nhìn.
Ánh mắt mọi người nhìn lướt qua tiên tử thanh lệ thoát tục, đã cảm thấy bên trong xe ngựa còn có một bóng hồng khác, một giây sau, rèm xe ngựa được nhấc lên, bóng người xinh đẹp bước xuống.
Liếc nhìn sang, chỉ thấy một màu hồng đào kém sắc, khiến người ta cảm thấy có phần tục khí, không thể so với sự thanh lệ vô song của Tưởng Tố Tố. Đợi người nọ bước xuống xe ngựa, duyên dáng yêu kiều đứng ở bên người Tưởng Tố Tố, tự có một phong thái riêng biệt, lúc mọi người không nhịn được nhìn về phía gương mặt của nàng, vẫn không khỏi phải nín thở.
Khuôn mặt kia vô cùng kiều diễm, đuôi mắt như có như không hơi nhếch lên, với lông mày đen, màu son đỏ thắm, đôi mắt đen nhánh, làn da tuyết trắng. Không chỉ mỹ lệ, mà còn vô cùng quyến rũ. Nhưng nàng lớn lên với dung nhan vũ mị xinh đẹp như vậy, lại chải kiểu tóc Đan Loa thanh thoát tươi mát, nhất thời khiến cho khí chất kiều diễm giảm bớt ba phần, chỉ còn lại sự xinh đẹp rung động lòng người.
Váy dài bằng gấm màu hồng đào, váy lụa uốn lượn chấm đất kết hợp với trâm cài hoa hồng, khoác trên người đoạn cẩm lăng thêu những hạt châu liên tiếp màu vàng nhạt. Giống như một đóa hoa hồng vừa mới nở, còn mang theo hương thơm thanh khiết của sương sớm, thanh xuân diễm lệ, tự nhiên mà lại không hề che lấp đi phong thái thanh tao. Nàng không hề tô điểm quá nhiều, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm hoa hồng. Cũng không mang trang sức nào dư thừa, chỉ có một chiếc vòng tay phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, mặc dù không biết làm bằng chất liệu gì, nhưng vừa nhìn cũng biết không phải là vật tầm thường.
Mọi người nhìn thấy nàng, lại nhìn Tưởng Tố Tố. Vừa so sánh như vậy, đã cảm giác lớp phấn son trên mặt Tưởng Tố Tố hơi dày, có chút quá nặng nề, kim quan gắn trên tóc hiện ra có phần quá rườm rà. Tiên tử cũng chẳng hề thanh thoát như thế, mà mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ này lại có một sự mỹ lệ hoàn toàn bất đồng.
Tất nhiên Tưởng Tố Tố cũng cảm thấy được sự biến hóa trong ánh mắt của mọi người, cắn môi thật chặt, trong lòng chỉ hận không thể xé Tưởng Nguyễn thành từng mảnh vụn. Từ khi Tưởng Nguyễn quay về Tưởng phủ, cuộc sống của nàng đã hoàn toàn thay đổi, Tưởng Nguyễn đoạt đi vị trí đích trưởng nữ của nàng, đoạt đi vị trí gia chủ Tưởng gia của ca ca nàng, bây giờ còn muốn đoạt đi vị trí đệ nhất mỹ nhân kinh thành của nàng!
Một chút lạnh lùng lóe lên trong mắt Hạ Nghiên, nhưng vẫn như trước không nói gì, khuôn mặt vui vẻ nói chuyện với vị cung nữ dẫn đường. Tưởng Lệ sớm đã hết chịu nổi, thấy cảnh đó đã vội vàng đi theo phía sau.
Nữ quyến của mỗi một phủ đều được sắp xếp một cung nữ riêng tới tiếp đãi, Hạ Nghiên nói chuyện với cung nữ kia, nhưng ánh mắt lại vô cùng hài lòng nhìn lướt qua Tưởng Tố Tố. Từ trước lúc tiến cung, bà đã sớm mời một ma ma có danh vọng vô cùng tốt từ bên ngoài Tưởng phủ về dạy lễ nghi cho Tưởng Tố Tố, chính là vì để cho Tưởng Tố Tố khiến tất cả mọi người trở nên kinh ngạc. Tưởng Tố Tố tài danh lan xa, nhưng đây là lần đầu tiên tiến cung, bên trong hoàng cung sẽ có rất nhiều cơ hội khó mà có được, chỉ cần một khả năng nhỏ nhoi, cuộc sống sau này có thể khác đi, trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Hạ Nghiên tự xưng là thư hương môn đệ, đối với những chuyện quy củ vô cùng xem trọng, nói chuyện với cung nữ kia cũng không nén được sự tự đắc, lại không để ý đến sự khinh miệt bên trong ánh mắt của cung nữ kia. Cung nữ kia là người như thế nào, ở trong cung nhiều năm như vậy, đã gặp qua không biết bao nhiêu quý nhân thân phận cao hơn Hạ Nghiên không biết bao nhiêu. Tuy rằng Hạ Nghiên hiểu được lễ nghi, nhưng dù sao lúc trước Hạ Thành cũng chỉ là con vợ lẽ, nuôi dạy không cần đoan chính như con trai trưởng. Nên hành động của Hạ Nghiên chắc chắn sẽ có sự gò bó và không hề phóng khoáng, cho dù Tưởng Tố Tố mà bà ta dày công bồi dưỡng, hành động cũng sẽ mang theo vài phần trói buộc giống như Hạ Nghiên. Mặc dù cố gắng hết sức tỏ ra nước chảy mây trôi, nhưng dưới mắt những người có ánh mắt đặc biệt như bọn họ, sẽ có cảm giác đang làm bộ làm tịch.
Mặt khác, cung nữ kia lại nhìn lướt qua Tưởng Nguyễn với ánh mắt đầy kinh ngạc. Con gái của những gia đình quyền quý phải tuân theo rất nhiều quy củ, những người có lễ nghi xuất sắc cũng không ít, nhưng người có thể làm đến mức xuất sắc như vậy tuyệt đối không có ai. Nhìn tư thái lúc bước đi của nàng, mắt không liếc ngang liếc dọc, bước chân uyển chuyển, lúc nhấc chân váy áo không hề nhúc nhích chút nào, hai tay tự nhiên đặt lên nhau, khẽ hất cằm, nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vừa khiêm nhường nhưng chẳng hề ti tiện, cao quý lại không hề kiêu ngạo. Khống chế mọi thứ vô cùng tốt. Bước đi của nàng ổn định, thậm chí trong mắt cũng không hề có sự sợ hãi và tò mò như những người khác khi lần đầu tiến cung. Tất cả mọi cảm xúc đều được che dấu đằng sau đôi mắt xinh đẹp kia, khiến người khác không thể nhìn rõ.
Khuôn phép của nàng, ngược lại không giống với tiểu thư quan gia, mà dường như là quý nhân đã sinh sống nơi thâm cung này nhiều năm, mỗi một cử động đều mang theo sự thành thục và quy củ, không hề có gì không thỏa đáng.
Tất nhiên cung nữ kia không biết Tưởng Nguyễn kiếp trước ở trong cung, lúc mới tiến cung bởi vì dung mạo quá xuất sắc mà bị những mỹ nhân khác xa lánh, chỉ hơi một tí là lại dùng quy củ trong cung ra ngáng chân nàng. Không phải là chọc tới quy củ của nơi này thì chính là phạm phải điều kiêng kị của nơi kia, nàng vì Tưởng gia mà không muốn đắc tội tới những người kia, chép ra từng chữ từng chữ tất cả mấy ngàn điều cung quy hà khác trong cung, ngày ngày đều học thuộc, cuối cùng cũng có thể không sai một chút nào nữa. Cho dù là những người muốn dùng nàng để làm bè, cũng không tìm ra một chút sai lầm nhỏ nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-129.html.]
Hành động bất đắc dĩ khi đó, không nghĩ tới kiếp này lại dùng tới ở nơi này. Trong lòng nàng nhẹ nhàng cười nhạt.
Một đường đi về phía trước, có vị phu nhân đã nhìn ra được, mấy vị khuê tú của Tưởng phủ, hai vị thứ nữ tạm thời không đề cập tới, dung mạo Tưởng đại tiểu thư và Tưởng nhị tiểu thư mỗi người một vẻ, nhưng bàn về phong thái quy củ, vẫn là đại tiểu thư vượt trội hơn một bậc. Mặc dù nhị tiểu thư cũng không xảy ra sai lầm gì, nhưng vẫn hiện ra vẻ gượng gạo non nớt, không giống như Tưởng Nguyễn, nhìn vào tự nhiên thỏa đáng.
Đợi sau khi mọi người quẹo vào sau tường thành, phía trước cũng có phu nhân tiểu thư được cung nữ dẫn đường, còn chưa nhìn rõ là ai, đã nghe được một giọng nói thanh thúy nóng lòng vang lên. “Nguyễn muội muội!”
Tưởng Nguyễn đưa mắt nhìn sang, là Đổng Doanh Nhi, hôm nay nàng ăn mặc cũng rất cẩn thận, tôn lên tính tình hoạt bát hào phóng. Sau khi nàng hành lễ với Hạ Nghiên xong, lại nói với phu nhân Kinh Triệu doãn một tiếng, đã khoác lên cánh tay của Tưởng Nguyễn đi tới một bên, vừa đi vừa lặng lẽ nói chuyện.
Đổng Doanh Nhi thấy cách ăn mặc của Tưởng Nguyễn thì nói. “Ngày thường cũng đã biết muội rất xinh đẹp, nhưng không biết cách ăn mặc hôm nay cũng rất thú vị.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Đổng tỷ tỷ mới là người xinh đẹp.”
Đều là những cô nương tuổi còn trẻ, nghe được người khác khen ngợi dung mạo của mình, trên mặt Đổng Doanh Nhi thoáng lướt qua chút ửng hồng. Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì đó, thần thần bí bí kề sát vào tai Tưởng Nguyễn, hạ giọng nói. “Muội có biết không, hôm nay Trần quý phi muốn nạp phi cho Bát điện hạ.”
Tưởng Nguyễn giật mình, ở kiếp trước, chưa từng xảy ra chuyện này. Biểu cảm của nàng trở nên chăm chú, bỗng nhiên bày ra một nụ cười. ‘‘Đây là ý gì? Bát điện hạ đang êm đang đẹp tại sao lại đột nhiên muốn nạp phi?”
“Nghe nói là ý của Trần quý phi.” Giọng của Đổng Doanh Nhi ép xuống càng thấp hơn. “Muội nghĩ xem, Bát điện hạ cũng tới tuổi nên cưới vợ rồi, nhưng bên người ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có.” Trên mặt nàng có chút đỏ lên, vẫn tiếp tục nói. “Trong lòng Trần quý phi nôn nóng lo âu, cung yến đêm nay có rất nhiều tiểu thư quan gia, Trần quý phi nói muốn đích thân chọn cho Bát điện hạ một mối hôn sự. Bệ hạ cũng đã ân chuẩn rồi.”
Tưởng nguyễn nhìn nàng nói. “Đổng tỷ tỷ làm sao biết được?”
“Trong phủ chúng ta có một nha hoàn có tỷ tỷ làm phục dịch trong cung, hôm qua về nhà thăm người thân thì nói ra. Chuyện này ngày hôm nay đã không còn là bí mật nữa, hạ nhân bên trong điện Tư Mộng cũng biết.” Đổng Doanh Nhi dẫm chân. “Nương ta hôm nay cứ nhất định muốn ta phải ăn mặc thành như thế này, nói nếu như có thể tiến cung trở thành Bát vương phi thì tốt rồi. Nhưng ta không hề muốn gả cho Bát hoàng tử, ta chỉ muốn tìm một người thật lòng yêu ta cùng nhau sống một đời.” Đổng Doanh Nhi nghĩ nghĩ, đột nhiên cười lên. “Nhưng mà trong cung yến hôm nay có nhiều nữ quyến như vậy, Bát hoàng tử cũng sẽ không nhìn trúng ta. Nguyễn muội muội, từ trước đến nay muội đều rất thông minh, nhanh nhanh thử nghĩ xem tối nay ai sẽ được Trần quý phi nhìn trúng, trở thành Bát hoàng tử phi?”
Thấy Tưởng nguyễn không động đậy, nàng đẩy đẩy cánh tay của Tưởng Nguyễn, Tưởng nguyễn xoay đầu lại, Đổng Doanh Nhi bị thâm ý trong ánh mắt nàng làm cho kinh ngạc. Bên trong đôi mắt xinh đẹp của Tưởng Nguyễn đen như mực, giống như có thể kéo người trầm mê vào trong đó, đen tối mờ mịt, sự lạnh lùng lan tràn khắp nơi, khiến người nhìn vào lạnh cả sống lưng.
Nàng gọi một tiếng. “Nguyễn muội muội?”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Ta cũng không biết.” Sự mờ mịt lúc nãy trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi, giống như đó chỉ là ảo giác của Đổng Doanh Nhi. Ngón tay đang ẩn giấu dưới tay áo của nàng chậm rãi bấm vào lòng bàn tay.
Thì ra đây chính là ý định của bọn hắn, thì ra đây chính là ý định của Tuyên Ly.
Bên môi nàng hiện lên một nụ cười lạnh lẽo tàn khốc, lòng dạ của Trần quý phi và Tuyên Ly… Nhưng đêm nay, cho dù là thiên thời địa lợi hay nhân hòa (thời gian, lợi thế và sự hòa hợp giữa mọi người) chỉ sợ tất cả đều rơi vào khoảng không rồi. Dĩ nhiên nàng sẽ không dẫm lên vết xe đổ của đời trước, gả cho Tuyên Ly, cho dù là gả cho con ch.ó con mèo bên ngoài, nàng cũng khinh thường trói cùng một chỗ với tên kia.