Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:43
Lượt xem: 189
“Thẩm thẩm, không được!”
Sở Mộc sải bước đi vào.
Lâm Hàn không khỏi dừng lại, quan sát hắn một lượt, thấy Sở Mộc không giống như đang đùa bèn bảo: “Tiểu hầu gia, hôm nay ta mua cho ngươi không ít y phục, mũ nón giày dép, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, còn bắt tay giúp người ngoài à?”
Hôm nay Sở Mộc cũng đi, rất nhiều thứ là do hắn mở miệng đòi. Lâm Hàn vừa thốt lời này, mặt tiểu hầu gia liền lộ vẻ chần chừ: “Nhưng bên ấy ngoại trừ Trung đại phu, còn có Hữu tướng quân lần trước theo bọn ta xuất chinh, người cũng quen biết, chính là Viên thúc, người đi tới như thế này thì mặt mũi của thúc phụ phải đặt ở đâu.”
Sở Tu Viễn là đại tướng quân, quả đúng là phải để lại chút thể diện cho hắn. Hơn nữa, người ngoài lại không biết quả cây trong nhà đều là do nàng trồng.
Lâm Hàn suy tư thoáng chốc: “Ta không đi cũng được, bây giờ ngươi đi tới đó, ghi kỹ càng chi tiết lại lời bọn họ nói, quay về nói lại với ta. Còn nữa, nếu đã đòi táo thì cứ đưa cho bọn họ, dám động đến quả hồng, sơn tra, và hạt dẻ của ta, thì đến cả ngươi ta cũng băm cả thể.”
Sở Mộc buồn cười: “Thẩm thẩm…”
“Đi hỏi thúc ngươi xem ta có cái bản lĩnh ấy không.” Lâm Hàn cắt ngang lời hắn.
Trong lòng Sở Mộc run sợ, chẳng lẽ thẩm thẩm hắn còn có kỹ năng nào mà hắn không biết sao.
Tiểu hầu gia nghĩ đến đây thì không nghĩ tiếp nữa, đi tới phía trước nhặt tám trái táo vàng, dùng giỏ xách đi: “Thúc phụ, thẩm thẩm nghe nói mấy vị thúc phụ thích ăn, bèn sai điệt nhi lại hái thêm một ít.”
“Ấy, quả màu vàng này không nhỏ, tiểu hầu gia, lấy một quả cho ta thử xem.”
Sở Mộc nhìn theo tiếng phát ra, là Trung đại phu Hạ Chương phóng túng vô độ, nghiện rượu mê ăn còn lắm mồm. Sở Mộc không khỏi nghi ngờ chính gã ta đòi ăn cả lấy cả, chọc giận thẩm thẩm của hắn suýt chút nữa vác kiếm tới bổ hắn.
“Chưa rửa.” Sở Mộc đưa cho gã ta một trái, xách giỏ đặt ở trước mặt Sở Tu Viễn, thấp giọng nói: “Thúc phụ, thẩm thẩm nói chỉ được phép ăn táo, dám động vào những thứ khác thì sẽ băm vằm tất cả chúng ta. Thẩm thẩm nói nàng có bản lĩnh này. Người nói một câu thành thật với tiểu điệt đi, thẩm thẩm khoác lác hay là nói bậy thế?”
Biểu cảm của đại tướng quân hơi biến đổi, khó mà thú nhận, nhưng phu nhân đã nổi điên, nên không khỏi nói bừa: “Thật đấy.”
Sở Mộc bỗng nhìn về phía thúc phụ hắn, người biết bản thân người đang nói gì không.
“Mộc tiểu tử, thì thầm to nhỏ gì với Tu Viễn thế?” Viên Hạo ngồi bên phải Sở Tu Viễn cất tiếng hỏi.
Sở Mộc đáp láo: “Hôm nay bệ hạ đòi đến, cứ muốn ăn quả hồng trong phủ nhà bọn ta, thẩm thẩm bào ta nhắc thúc phụ để lại cho bệ hạ một ít.”
Viên Hạo: “Thẩm thẩm ngươi tưởng bọn ta đang ăn hồng?”
“Thẩm thẩm không biết, chúng ta vừa mới từ phố Tây về. Là nghe nha hoàn nói đã hái một ít hoa quả nên Thẩm Thẩm tưởng có quả hồng.” Sở Mộc đáp nửa thật nửa giả.
Hạ Chương tiếp lời: “Bảo thẩm thẩm ngươi yên tâm, nhà bọn ta có hồng mà. Hơn nữa, ta cũng không thích ăn.”
Sở Mộc bỗng cảm thấy hối hận khi đã ngăn cản thẩm thẩm hắn, nên để nàng vác đao bổ chẻ cái tên Hạ Chương không biết khách sáo này.
“Thẩm thẩm là nữ chủ của gia đình, nào có hay người có thích ăn hay không.” Sở Mộc tìm một cái đệm ngồi, ngồi xuống cạnh thúc phụ hắn, rồi cầm một trái táo vàng lên chơi, hỏi han một cách ung dung: “Sao mấy người Viên thúc đến không báo trước một tiếng? Nếu không phải thúc phụ có chuyện phải giải quyết thì bọn ta đã đi cùng rồi.”
Viên Hạo cười đáp: “Bọn ta cũng không định tới đây, đi ngang qua chỗ này nghĩ các ngươi có thể ở nhà bèn đi vào xem sao. Mấy hôm trước nghe nói trong phủ Tu Viên trồng rất nhiều cây ăn quả, ta còn tưởng bọn họ nói quá, không ngờ là thật.”
“Đại tướng quân, ngài không hiền lương gì cả, trong phủ nhiều hoa quả như thế này mà cứ giấu giếm bọn ta.” Hạ Chương nói rồi còn lắc đầu.
Sở Mộc lại hối hận khi đã cản thẩm thẩm hắn: “Hạ thúc có điều không hay, năm nay ra quả nhiều vẫn không đủ cho bệ hạ và Thái tử ăn.”
“Sao bệ hạ lại biết?” Hạ Chương vô thức hỏi.
Sở Mộc: “Lúc thúc phụ và thẩm thẩm bái đường bệ hạ từng đến.”
Hạ Chương không nói gì, gã ta có điên cũng không dám tranh ăn với Thương Diệu.
Sở Tu Viễn cười nói: “Mộc Nhi nói phải, có vài cây ăn quả chỉ ra có mấy trái. Lúc các ngươi đến trông thấy những cây lùn lùn ở hai bên gốc quế, vốn cứ tưởng năm nay sẽ ra không ít quả nhưng chỉ ra lác đác vài trái, ta và phu nhân còn chưa thấy thì đã bị mấy đứa trẻ hái ăn rồi.”
Quả mà Sở Tu Viễn nói là quả việt quất, thật ra ra trái khá nhiều, nhưng do cây thấp quả lại nhỏ, việt quất khi chín không có vị chua nên ba đứa Sở Dương, Sở Ngọc và Sở Bạch nhớ ra bèn tóm bỏ hết vào trong miệng, đến khi Lâm Hàn biết chuyện thì cái cây đã sắp bị ba đứa vặt trụi lủi rồi.
Viên Hạo không khỏi nhìn ra bên ngoài: “Ấy không phải là hoa sao?”
“Không phải. Những cây đó cũng là cửa bệ hạ thưởng.” Sở Mộc không muốn nói cho mấy người đó biết sau lưng Lâm Hàn có cao nhân, lại ỷ vào việc bọn họ không dám đi hỏi Hoàng đế Thương Diệu, bèn đẩy hết lên người Thương Diệu: “Chỉ tiếc là bọn ta trồng không tốt, bệ hạ còn hơi không vui.”
Hạ Chương hãy còn muốn đi ra xem, nghe lời này xong thì đang đứng dậy lại ngồi xuống.
Lữ Tuấn Tài vẫn luôn gặm táo đỏ thấy thế bèn cười giễu: “Không ra ngoài xem à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-93.html.]
“Lúc về rồi nhìn cũng như nhau thôi.” Vẻ mặt của Hạ Chương hơi không thoải mái, gã ta quay sang nhìn Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân, đại hôn của đệ đệ Tô mỹ nhân, ngài có đi không?”
Lữ Tuấn Tài tiếp lời: “Cái này còn cần nói à, đương nhiên là phải đi.”
“Tu Viễn chuẩn bị bao nhiêu tiền mừng?” Viên Hạo thuận miệng hỏi.
Sở Tu Viễn hỏi ngược lại: “Các người chuẩn bị bao nhiêu?”
“Mười vàng.” Trữ Túc đô úy Du Khánh Tường lầm lì ít nói thốt ra hai chữ.
Lữ Tuấn Tài nói tiếp: “Đại tướng quân ít nhất phải trăm vàng nhỉ.”
Sở Mộc không kiềm lòng được quay sang nhìn thúc phụ hắn, trăm vàng tức là trăm lượng vàng kim, người phải suy nghĩ cẩn thận rồi hẵng trả lời.
Lời đến họng rồi Sở Tu Viễn lại vội vàng nuốt xuống: “Cái này phải hỏi bệ hạ trước đã.”
“Hỏi bệ hạ?” Hạ Chương không màng ăn nữa: “Hỏi bệ hạ làm gì? Đại tướng quân, chút chuyện này mà vẫn phải xin chỉ thị của bệ hạ sao?”
Sở Mộc tranh nói trước: “Hạ thúc quên rồi sao? Qua mấy ngày bệ hạ lại đến, nhưng chẳng ai biết được bệ hạ tới khi nào, nếu đến vào hôm đệ đệ của Tô mỹ nhân thành thân, trong phủ chỉ có mình thẩm thẩm, thì thúc phụ ta hẳn không tránh khỏi bị quở trách.”
“Thế này cũng phải.” Thương Diệu xưa giờ thích tùy theo tính tình, chẳng ai biết chính xác lúc nào y xuất cung. Viên Hạo gật đầu đồng tình: “Phải hỏi ý bệ hạ trước.”
Sở Mộc thở phào: “Hạ thúc, mấy quả táo vàng này các người còn ăn nữa không? Không ăn thì ta bảo nha hoàn bọc lại cho các người mang về.”
“Để cho gã ta, bọn ta không cần.” ban đầu Viên Hạo tính hái một ít mang đi, nhưng nghe nói bệ hạ sắp tới, lo lắng Hoàng đế bệ hạ đến phát hiện hai cây táo trụi lủi rồi lại trách mắng Sở Tu Viễn: “Bọn ta đều ăn no cả rồi.”
Sở Mộc cười mỉm đáp: “Vậu bữa trưa không giữ mấy người lại ăn cơm nữa Hà An?”
Sắc mặt Viên Hạo ngẩn ra, rồi cười bảo: “Nhìn cái vẻ keo kiệt này của ngươi đi, bọn ta có ăn thì cũng là ăn của thúc phụ ngươi mà.”
Sở Mộc thầm nói, tới một chuyến đã khiến thẩm thẩm vác đao đến gặp, ở lại dùng cơm nữa thì hắn và thúc phụ hắn bị đuổi ra ngoài mất.
“Đồ của thúc phụ ta chính là của ta.” Sở Mộc trước nay chẳng sợ trời chẳng sợ đất, có gì nói nấy, Viên Hạo không những không giận mà còn bất lực trỏ hắn.
Sở Tu Viễn cau mày: “Sao hôm nay ngươi nói nhiều thế?”
“Có ngày nào ta không lắm lời như vậy đâu?” Sở Mộc hỏi vặn. Sở Tu Viễn cũng nghẹn họng.
Viên Hạo vui vẻ bảo: “Tu Viễn, còn không xử hắn à?”
“Cha, cha cha…”
Sáu người cùng nhìn ra ngoài.
Sở Dương đi vào, vừa thấy trong phòng toàn là người bèn vội dừng lại: “Cha đang, đang bận ạ?”
“Không.” Sở Mộc tranh nói trước.
Sở Dương do dự chốc lát: “Lát nữa con lại đến.”
“Đợi đã, Đại Bảo, tìm cha ngươi có việc gì?” Viên Hạo ngăn nó lại.
Tiểu Sở Dương nhớ lại lời nương nó dặn dò một phen: “Cha đã đồng ý với con là chiều sẽ dẫn con vào cung.”
Đám người Viên Hạo quay sang nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn không hề có, nhưng hắn vừa nghe lời trưởng tử là đã đoán được do Lâm Hàn sai nó đến: “Tìm Thái tử à?”
“Đúng ạ. Con đã hứa với Thái tử rồi, buổi chiều sẽ cùng Nhị Bảo đi tìm nó chơi. Sáng cha có đồng ý với con rồi, đừng có nói lời không giữ lời đấy. Người là nam tử hán mà.” Sở Dương hếch cằm lên nhìn Sở Tu Viễn.
Viên Hạo không nhịn được cười: “Mồm miệng mấy đứa trẻ nhà các ngươi đứa này ghê gớm hơn đứa kia.”
Tiểu Sở Dương lấy làm khó hiểu, nó ghê gớm đến thế sao.
Viên Hạo không giải thích, đứng dậy nói: “Hôm nay thật không khéo, ngươi lắm việc như thế thì ngày khác bọn ta lại tới tiếp.”
“Được.” Ngày xưa Sở Tu Viễn sẽ khách sáo, nhưng Lâm Hàn lại bảo Sở Mộc đến trước, rồi lại phái Sở Dương, cho đại tướng quân mượn lá gan, hắn cũng không dám giữ khách lại. Tiễn bốn người ra đến ngoài cửa, đợi bốn người họ đi xa, Sở Tu Viễn đi vào sai người gác cổng đóng cửa lại, hắn lao thẳng đến chính viện.