Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:39
Lượt xem: 201

Lâm Hàn không nói nên lời, hoàng đế bụng dạ hẹp hòi này, sớm biết như vậy thì không giúp hắn hù dọa Thái hậu. Sau đó nàng lại nghĩ hù dọa Thái hậu cũng không phải hoàn toàn là giúp hắn, còn là báo thù cho nàng và Sở Tu Viễn, liền không so đo với Hoàng đế nữa, bảo gã sai vặt bên người Đại Bảo Bảo đi gọi đầu bếp.

Trong chốc lát, đầu bếp chẳng những mang chảo tới, còn đem nồi hấp cùng với gạch mộc dùng để đặt chảo lên, đặt bếp, rửa khoai ở ngay bên cạnh hoàng đế Thương Diệu. Sau đó, bỏ khoai vào nồi và hấp trên bếp.

Đại Tư Nông cùng Thường Hỉ lúc này cũng không dám trêu chọc Khương Thuần Quân không biết một mẫu đất có bao nhiêu lương thực nữa, bởi vì nếu không phải Khương Thuần Quân cái gì cũng không hiểu, mua rất nhiều bao tải, bọn họ còn phải đi tới chợ phía đông thêm một chuyến để mua thêm.

Tuy nhiên, hai người lại bắt đầu lo lắng vật kia hương vị không ngon, chọc Hoàng đế bệ hạ nổi giận.

“Cha, cha, nương đâu?”

Thường Hỉ nhìn qua, hai vị tiểu công tử Sở gia cùng nhau bước tới.

“Sở phu nhân ở chỗ này.” Thường Hỉ lui về phía sau hai bước nhường đường, hy vọng Hoàng đế bệ hạ có thể nể mặt hài tử, lát nữa lưu lại chút thể diện cho Sở phu nhân.

Hai huynh đệ sải bước chạy tới, đồng thanh: “Nương, chúng con đói rồi.”

“Biết chúng ta đang nấu thứ đó à?” Lâm Hàn nhìn khoai lang một chút cười hỏi.

Hai huynh đệ thẹn thùng.

“Lại đi học thêm một tiết nữa, tan học là có thể ăn.” Lâm Hàn quay sang cái bếp đơn giản: “Vừa mới nấu, nồi còn chưa nóng đâu.”

Sở Dương gật đầu một cái, phát hiện Hoàng đế bệ hạ đang nói chuyện với cha mình, tìm không được Mộc ca cùng Đại Bảo Bảo yếu đuối: “Nương, Mộc ca cùng Đại Bảo Bảo đâu?”

“Mộc ca của con đi chơi, còn Đại Bảo Bảo đang ngủ.” Lâm Hàn nói.

Sở Ngọc không khỏi nói: “Trách không được hài nhi không nghe thấy Đại Bảo Bảo khóc.”

“Không quen à?” Lâm Hàn nhìn tiểu hài tử nói xong còn liên tục lắc đầu, bộ dáng rất là tiếc nuối, nhịn không được vui vẻ.

Sở Ngọc nghiêm túc nói: “Đúng thế. À, đúng rồi, nương, ngài đã đặt tên cho thứ kia chưa?”

“Vẫn chưa, chờ hai đứa con đấy.” Lâm Hàn đã đáp ứng với hai hài tử, mới mặc kệ Hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào: “Mấy đứa nghĩ nên đặt tên gì mới phải đây?”

Sở Dương vừa nhớ lại những lời nương hắn đã nói trước kia, vừa nói: “Gọi khoai đỏ có được không?”

“Khoai đỏ sao?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Ngọc tiếp lời: “Con cũng thấy tên này hay đấy. Nương, vỏ nó màu đỏ, bề ngoài lại giống khoai, vậy nên hợp lại gọi là khoai đỏ.”

Kiếp trước Lâm Hàn không biết đã nghe nói qua ở đâu, có một số nơi gọi khoai lang là khoai đỏ: “Vậy gọi là khoai đỏ.”

“Hừ!”

Lâm Hàn theo tiếng nhìn lại, trên mặt Hoàng đế viết đầy hai chữ không vui.

“Bệ hạ cũng đói bụng ạ?” Lâm Hàn cố ý hỏi: “Đại Bảo, Nhị Bảo, hồng ở phía trước cũng chín rồi, đi hái cho Bệ hạ mấy trái, đỏ hay vàng gì cũng được.”

Hai huynh đệ đã muốn nếm thử táo phú sĩ và táo vàng trong miệng nương bọn họ từ lâu rồi, chỉ là vẫn không thấy người lớn trong nhà hái nên hai huynh đệ tưởng rằng chưa chín.

Hai huynh đệ đồng thanh đáp một tiếng vâng rồi chạy về phía trước.

Lời cự tuyệt vừa đến bên miệng Hoàng đế Thương Diệu, hai thằng nhóc đã chạy ra khỏi tầm mắt của hắn.

Thương Diệu quay về phía Sở Tu Viễn, nhìn hắn cười mà như không cười.

Sở Tu Viễn cười khổ, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, phu nhân của thần không phải người thường.”

Thương Diệu theo bản năng liếc mắt nhìn Lâm Hàn một cái, nhìn thấy nàng đi về phía góc tây bắc, nhất thời không để ý đến những thứ vơ vẩn kia nữa, chẳng hạn như mời hắn ban tên cho khoai đỏ.

“Bên kia còn có cái gì nữa?” Thương Diệu vội hỏi.

Sở Tu Viễn theo tầm mắt của hắn nhìn lại: “Không có.” Đang muốn thay Lâm Hàn giải thích vài câu, nghe được mấy tiếng “lộp bộp”, theo tiếng nhìn thấy một quả cầu lông nhỏ: “Bệ hạ, bên này có.”

“Có gì?”

Sở Tu Viễn chỉ vào cái cây cách nhà xí một trượng: “Hạt dẻ chín. Lâm thị nói bỏ vỏ và hầm cùng gà trống ăn cực kỳ ngon.”

Hạt dẻ đối với Thương Diệu mà nói không có gì hiếm lạ, trong vườn Phù Dung của hắn có không ít, nhưng gà hầm hạt dẻ vẫn là lần đầu tiên nghe nói: “Thứ kia nhiều lông như vậy, hầm như thế nào?”

“Nghe nói bỏ vỏ bên ngoài đi, dùng nước ấm ngâm một lúc, phần lông ở bên ngoài lột ra rất dễ dàng.” Sở Tu Viễn nghĩ một chút: “Buổi sáng trong phủ thần hình như có mua gà, buổi trưa ngài ở nhà vi thần dùng bữa nhé?”

Khoai đỏ còn chưa thu hoạch hết toàn bộ, Thương Diệu không biết có nhiều như vậy, cũng không nghĩ ra được nên xử trí thế nào, trong một chốc không thể quay về được, liền “ừ” một tiếng xem như đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-91.html.]

Sở Tu Viễn phân phó đầu bếp đang rảnh rỗi làm hạt dẻ, dựa theo yêu cầu của Lâm Hàn làm món gà hầm hạt dẻ. Món chính đương nhiên chính là khoai đỏ. Lâm Hàn đã từng nói với Sở Tu Viễn, khoai đỏ có thể làm món chính.

Nô bộc trong phủ mấy ngày gần đây thập phần siêng năng, làm việc cũng không dám đùn đẩy lẫn nhau, thế cho nên khi nồi khoai lang hấp toát ra khói trắng, hạt dẻ đã xuống nồi.

Thương Diệu ăn nửa quả táo phú sĩ và nửa quả táo vàng, còn muốn ăn thêm một chút, ngửi thấy mùi thơm bay tới từ nhà bếp, nhìn thấy khoai lang trước mắt bốc khói, lập tức nói với Thường Hỉ: “Cất mấy cái này đi.”

Thường Hỉ hiểu được, đây là muốn mang về.

Nhưng Tiểu Sở Dương và Tiểu Sở Ngọc hái ít, hai người bọn họ mỗi người gặm nửa trái, không tính trái của Thương Diệu và Sở Tu Viễn ăn thì chỉ còn lại bốn trái. Thường Hỉ liền nhìn Lâm Hàn, hy vọng nàng có thể hiểu được ý tứ của mình.

Lâm Hàn vừa cạn lời lại muốn cười, thật sự là chủ tử thế nào thì có loại nô tài đó – được ăn được mang về rồi mà còn chê ít.

Nhưng ai bảo Thương Diệu là hoàng đế, lắm tiền nhiều của, thiên kim thưởng cho nàng hôm nay cũng bằng nàng phải lao động khổ cực ba tới năm năm.

“Hồng Lăng, lại đây một chút.” Lâm Hàn vẫy tay với Hồng Lăng đang trông chừng Đại Bảo Bảo.

Hồng Lăng nhắc nhở Lục Hà đừng để Đại Bảo Bảo đến gần nồi sắt như vậy liền chạy tới: “Phu nhân?”

“Lại đi hái một ít hồng đi.” Lâm Hàn nhỏ giọng nói.

Thường Hỉ chú ý tới Hồng Lăng nhìn về phía nam, lập tức cười đến híp cả mắt, gói ba bốn quả mà Thương Diệu ăn còn lại rồi đuổi theo.

Thương Diệu hoàn toàn không biết gì về những thứ này, bởi vì trong mắt hắn chỉ có khoai đỏ.

Sở Tu Viễn nhìn thấy cổ họng hắn khẽ động một chút, liền không tiếng động hỏi Lâm Hàn: “Chín chưa?”

“Đợi thêm một nén nhang.” Lâm Hàn vươn một ngón tay ra.

Sở Tu Viễn liền nói: “Bệ hạ, chúng ta đi xem Thuần Quân cân được bao nhiêu rồi.”

Một mẫu đất nhìn như rất nhiều nhưng không chịu nổi hai ba mươi người đồng loạt động thủ. Tuy rằng không thuần thục nhưng chỉ một lúc cũng đã đào hết toàn bộ khoai đỏ lên.

Đại Tư Nông cùng Khương Thuần Quân liền chia làm hai đường, mang theo cấm vệ trong cung theo Thương Diệu đi ra đây cân khoai đỏ.

Thương Diệu khẽ vuốt cằm, đi tới bên cạnh Khương Thuần Quân: “Còn bao lâu nữa?”

“Khởi bẩm bệ hạ, thần bên này mới chỉ cân được một nửa.” Khương Thuần Quân buông bút lông đứng dậy bẩm báo.

Thương Diệu: “Chậm như vậy sao?”

“Bệ hạ thứ tội, cân mà thần mua mỗi lần chỉ có thể cân được một quân thôi.” Một quân là ba mươi cân, Khương Thuần Quân vốn tưởng rằng không ít, không nghĩ tới có thể phải cân hơn hai trăm lần.

Thương Diệu không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Hàn đang ôm hài tử ở góc phòng: “Không trách ngươi. “

“Bệ hạ, việc này cũng không thể trách nàng.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói.

Thương Diệu quay về phía Sở Tu Viễn, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, nhìn đến mức Sở Tu Viễn chột dạ muốn cách hắn xa một chút, Thương Diệu mới mở miệng: “Tu Viễn, trẫm phát hiện ngươi thay đổi.”

“Đúng vậy. Sáng hôm nay vi thần soi gương, phát hiện nơi khóe mắt có nếp nhăn rồi.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình: “Ai nói với ngươi cái này?!”

“Không phải già rồi sao?” Trên mặt Sở Tu Viễn đầy nghi ngờ.

Thương Diệu giơ tay lên điểm hắn: “Ngươi… trẫm trước kia sao lại không phát hiện ngươi biết nói gần nói xa như vậy chứ?”

Trước kia hắn cũng không có một phu nhân miệng đầy lời nói bậy, nói qua liền quên, còn có lai lịch bất phàm a.

“Bệ hạ, vi thần biết rõ trong lòng ngài không vui, lại nói theo lời ngài chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao.” Sở Tu Viễn cười khổ: “Vi thần không nói ngài cũng biết, nàng không có chút uy h.i.ế.p gì, hết lần này tới lần khác võ công cao cường, thần có khi đều lo lắng chọc giận nàng, vừa tỉnh lại người bên gối không còn nữa.”

Điểm này Thương Diệu so với Sở Tu Viễn còn hiểu rõ hơn, nếu không cũng sẽ không nhượng bộ Lâm Hàn nhắm một mắt mở một mắt như thế: “Trước kia không có ai dạy nàng quy củ, về sau ngươi lo mà dạy dỗ nàng cho đàng hoàng, đừng có nghĩ gì nói nấy, không biết giữ mồm giữ miệng, cả ngày nói bậy trước mặt trẫm. Nhẫn nại của trẫm cũng có hạn.”

Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, nàng đừng dạy ta làm người là tốt rồi.

“Vi thần đã từng nói với nàng. Chuyện khoai đỏ này thần biết suy nghĩ của nàng là như thế nào. Lúc ấy nàng không biết thần, cũng chưa từng gặp bệ hạ, nếu đổi lại là thần cũng không dám nói thật với bệ hạ đâu.” Sở Tu Viễn nhìn Đại Tư Nông còn đang cân: “Mỗi mẫu sản lượng bốn ngàn năm ngàn cân, việc này nếu truyền ra ngoài, chỉ trong tối mai thôi phủ của thần đã náo nhiệt như chợ đông rồi.”

Hàn vương có lẽ không dám phái sát thủ nữa, nhưng mấy du hiệp nhất định nhịn không được sẽ đến thăm dò đến tột cùng.

“Cái gì mà thơm như vậy?”

Sở Tu Viễn cùng Thương Diệu xoay người nhìn lại, Sở Mộc đang đi thẳng tới nồi nấu khoai đỏ. Không đợi Thương Diệu, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn có phản ứng, Sở Mộc đã mở nắp nồi lên, khói trắng nồng đậm xông thẳng về phía hắn, Sở Mộc không khỏi nhắm hai mắt lại.

Thương Diệu nhịn không được mắng: “Đáng đời!”

Loading...