Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:14
Lượt xem: 186

Sở Mộc từ sương phòng phía tây bước ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Lâm Hàn nói ra chuyện Sở Tu Viễn giả truyền thánh chỉ, nhìn theo bóng dáng đang chạy biến của hắn: “Thúc phụ ngươi đã diễn là phải diễn cho trót, miễn cho chuyện này truyền tới tai cha ta, hắn lại bị cha ta ghi hận.”

“Trách không được ngài ấy không vui.” Có loại nhạc phụ như Lâm Trường Quân, Sở Mộc thật sự đồng tình với thúc phụ nhà hắn.

Lâm Hàn cười cười: “Nãy giờ các ngươi chơi gì đó?”

“Ta dạy Đại Bảo và Nhị Bảo chơi cờ, Đại Bảo Bảo bên cạnh quan sát.” Sở Mộc liếc mắt nhìn tiểu hài nhi: “Biết hai người không ở nhà, có nháo cũng vô dụng, còn có nguy cơ bị đánh, từ lúc hai người rời đi tới giờ cũng không hề gào khóc nha.”

Có thể là lần trước Sở Mộc đã đánh tên tiểu tử này một cái, khiến tiểu hài tử nhớ rõ.

Lâm Hàn không hùa theo Sở Mộc nói: “Đại Bảo Bảo thật ngoan. Về sau cũng ngoan như vậy, mỗi ngày nương đều làm đồ ăn ngon cho con.”

“Nương, bọn con thì sao?” Sở Dương lôi kéo Sở Ngọc từ trong phòng bước ra.

Lâm Hàn: “Đương nhiên các con cũng có. Muốn ăn cái gì cứ nói với nương, buổi trưa nương sẽ làm cho tụi con.”

“Khoai từ.” Sở Dương thốt lên.

Lâm Hàn nhìn sang Hồng Lăng.

Hồng Lăng: “Đại công tử đang nói tới thứ có hình dáng giống khoai từ, Mộc công tử dắt theo mấy vị công tử lên núi đào được, hình như có thể ăn.”

Lâm Hàn vội hỏi: “Khi nào?”

“Sáng hôm nay, lúc ngài và thúc phụ vẫn còn ngủ.” Sở Mộc cũng chẳng còn cách nào, ngoài Đại Bảo Bảo, Sở Dương và Sở Ngọc cũng đuổi theo hắn hỏi vì sao cha nương còn chưa dậy, trước giờ cả hai đều không phải người thích ngủ nướng. Sở Mộc cũng không thể dùng lý do hôm qua để thoái thác, chỉ có thể dắt theo đệ đệ ra sau núi.

Lâm Hàn có hơi ngượng ngùng: “Ở đâu?”

“Ở đây.” Hồng Ngẫu xách rổ đi tới.

Lâm Hàn cúi đầu nhìn, chỉ to hơn chiếc đũa thô một tí: “Cái này, cái này còn chưa thu được nha.”

“Không được? Không phải ngài nói với bệ hạ tới cuối tháng là đào được sao?” Sở Mộc hỏi.

Trước kia Lâm Hàn chưa từng trồng qua thứ này, thời mạt thế có rất ít không gian để trồng trọt, nàng lại thường xuyên bận rộn đến mức không còn biết đêm nay là đêm nào. Hơn nữa, kiếp trước dùng dương lịch, kiếp này dùng nông lịch, lơ đãng một chút là sẽ nhớ nhầm, tự nhiên sẽ không biết được cụ thể khi nào mới thu hoạch được, chỉ biết là lúc trời trở lạnh nhưng chưa đến mức phải mặc y phục dày cộm.

Sở Tu Viễn nói với Lâm Hàn, đầu tháng bảy là bắt đầu vào thu nên nàng mới cho rằng cuối tháng sáu là có thể thu hoạch.

“Loại này có thể lớn cỡ bàn tay ngươi đó, phải lớn tới khoảng một cân mới thu hoạch được.” Lâm Hàn nghĩ một chút: “Ít nhất còn phải hơn một tháng.”

Sở Mộc đang suy nghĩ một cân là cỡ bao nhiêu, khó mà tin được: “Lớn vậy sao?”

“Có khi còn được hai cân đó.” Nàng lấy hạt mầm khoai lang từ không gian, còn tưới một chút nước sơn tuyền, Lâm Hàn không nhịn được nói: “Nếu không làm sao ta nói một mẫu thu được hai ngàn cân chứ.”

Sở Mộc ngẫm nghĩ, thấy nàng nói rất có lý: “Ta đi tìm bệ hạ, miễn cho y rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại tới đây đào.” Nói xong lập tức chạy ra ngoài.

“Nương, mấy cái này làm sao đây?” Tiểu Sở Dương chỉ vào rổ.

Khoai lang trong rổ không ăn được, Lâm Hàn do dự một lát, sai Hồng Ngẫu giao cho lão Hà giữ lại nuôi heo.

Một tháng rưỡi đối với Lâm Hàn thật sự rất dài, đối với Sở Dương và Sở Ngọc phải trở lại trường vào đầu tháng tám lại rất nhanh, nháy mắt là tới.

Mười lăm tháng tám, vừa qua Tết Trung Thu, Lâm Hàn muốn đi đào khoai lang, nhưng Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc đi sớm về trễ thật sự không làm được, hoàng đế cũng không tới, Lâm Hàn không thể đụng tới số khoai đó.

Vào chín tháng, thạch lựu và táo trong viện đã bị hài tử ăn hết, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc cứ ở mãi trong quân doanh không về nhà.

Lâm Hàn cũng không thấy ngoài ý muốn, Sở Tu Viễn là Đại tướng quân, là đại nguyên soái nắm giữ binh mã trong tay, hoàng đế đang duyệt quân, nếu hắn cả ngày nhàn nhã vây quanh lão bà và hài tử thì sẽ khiến Lâm Hàn lo lắng ăn không ngon ngủ không yên mất.

Mùng mười tháng chín, trời sập tối, Hồng Lăng buông rèm, rót cho Lâm Hàn cùng Đại Bảo Bảo một ly nước ấm, không nhịn được hỏi: “Phu nhân, có lẽ trời sắp mưa rồi, số khoai kia đã chín cả, lỡ bị úng nước thì có mọc mầm không?”

“Sẽ không. Ta đã sai lão Hà đào hai hầm ngầm, bọn họ đào xong chưa?” Lâm Hàn đút Đại Bảo Bảo uống nước, sau đó để tiểu hài nhi tự chơi đùa.

Tiểu hài nhi thấy nương nó còn bận việc, bèn dựa vào chân Lâm Hàn nghịch đồ chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-80.html.]

Hồng Lăng: “Đào xòn rồi. Đợi một thời gian nữa là có thể đào dưa, củ cải và cải trắng lên cất vào đó. Hiện tại chỉ cần chờ đào khoai, trồng rau chân vịt và tỏi, mấy cái đó có thể trữ tới mùa đông.”

“Những cái đó không vội.” Lâm Hàn nhìn ra ngoài, chỉ thấy rèm cửa: “Ngày mai là ngày duyệt quân, nhiều nhất là sáu ngày nữa bệ hạ sẽ tới đây nhìn ta đào mấy thứ kia lên.”

Hồng Lăng khó hiểu: “Vì sao bệ hạ lại quan sát phu nhân?”

“Y lo lắng ta trộn thêm cát đất vào làm tăng trọng lượng.” Lâm Hàn cười nói.

Hồng Lăng lại càng nghi ngờ: “Vườn Phù Dung cũng có mà.”

“Bệ hạ lo lắng sản lượng của vườn Phù Dung ít hơn chỗ này của ta, ta sẽ tìm lý do để nói y không biết cách trồng.” Có lẽ nàng sẽ không nói trực tiếp như vậy, nhưng sản lượng khoai lang quá cao, Lâm Hàn không muốn mang đến cho mình thêm phiền phức không cần thiết, thà rằng chờ thêm mấy ngày.

Hồng Lăng: “Khi nào tướng quân mới về?”

“Chắc là mười ba. Nghe nói chỗ duyệt quân cách Trường An rất xa.” Lâm Hàn không đến đó được nên cũng không hỏi thêm, miễn cho biết rồi trong lòng lại thấy ngứa ngáy khó chịu.

Chiều mười hai tháng chín, Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc đã trở lại.

Thúc chất hai người vừa đen vừa gầy.

Suýt nữa Lâm Hàn đã không nhìn ra: “Sao hai người trông còn mệt mỏi hơn lúc xuất chinh vậy?”

Sở Tu Viễn: “Lúc xuất chinh chỉ mệt khi giao thủ với Hung Nô.”

“Lần này ngày nào cũng bận rộn tới tối muộn, còn có hai ngày tới tận khuya, còn phải đề phòng cái tên Hàn vương kia nữa.” Sở Mộc nói tiếp.

Lâm Hàn nhớ tới nghi thức duyệt binh từng xem ở đời trước, các tướng lĩnh trong lúc duyệt binh đều gầy đi mấy cân: “Sao không ở trạm dừng nghỉ một đêm đi?”

“Có muỗi, không ngủ được.” Sở Mộc vừa nói vừa vươn tay: “Ngài nhìn này, đều là vết cắn mấy ngày nay. Cũng đã vào thu rồi, không biết sao còn có muỗi.”

Lâm Hàn nói mùa đông phương nam cũng có muỗi.

“Hai người mau đi tắm rửa đi, ta dặn dò nhà bếp làm thêm vài món. Sở Mộc, buổi tối ngươi ở đây hay là sang chỗ bên cạnh?” Lâm Hàn hỏi.

Tiểu hầu gia muốn ở đây nghỉ tạm, nhưng bằng hữu tốt của hắn ở trong quân không biết nghe ai nói, biết trong phủ nhà hắn có trồng cây ăn quả. Hắn nói không có, một đám đều không tin, một hai phải tới đây xem thử.

Sở Mộc nghi ngờ ngày mai bọn họ sẽ chạy tới đây, lúc đó sẽ khó coi lắm, thẩm thẩm sẽ xử lý hắn mất.

Tiểu hầu gia cũng người ưa sĩ diện, không muốn mới ba tháng đã bị xử hai lần nên nói với Lâm Hàn: “Ngày mai ta có chút việc, tối nay sẽ sang cách vách.”

Lâm Hàn khẽ gật đầu, để thúc chất hai người đi tắm, sai nhà bếp làm thêm đồ ăn rồi dặn dò Hoàng Kỳ sang nhà cách vách dọn dẹp một chút.

Giờ Dậu canh ba, Lâm Hàn và ba hài tử nghe được tiếng ngáy rung trời từ trong phòng phát r.

Bước vào phòng ngủ xác định người phát ra âm thanh đó chính là Đại tướng quân, Lâm Hàn thở dài, đêm nay chắc không ngủ được rồi.

Nhưng mà, nàng đến cạnh giường đẩy Sở Tu Viễn vào trong một chút, đầu hắn lệch khỏi gối đầu lại không còn nghe tiếng ngày nữa.

Trước đây Lâm Hàn từng nghe người ta nói nằm gối quá cao cũng sẽ dẫn đến hiện tượng ngáy, không biết là thật hay giả, nhưng thấy hắn không còn ngáy nữa, nàng lập tức ném gối đầu qua chỗ chiếc ghế con cạnh giường, thổi đèn đi ngủ.

“Phu nhân, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”

Lâm Hàn đột nhiên mở mắt, nhấc chân đá qua.

“Là ta!” Sở Tu Viễn sớm đã có phòng bị, ngăn cái chân nàng trước một bước: “Có chuyện rồi.”

Lâm Hàn cứng đơ cả người.

Sở Tu Viễn biết nàng đã tỉnh táo, lập tức buông nàng ra, nhỏ giọng nói: “Ta nghe thấy tiếng lạch cạch. Nhà chúng ta không có mèo, nàng sợ Bảo Bảo còn nhỏ sẽ quơ quào loạn xạ nên đã cất hết vại bình linh tinh rồi, không thể nào là do chuột làm ngã đồ gốm.”

Lâm Hàn xoay người ngồi dậy, lấy áo ngoài treo trên bình phong mặc vào, nhận lấy bảo kiếm hôm qua Sở Tu Viễn mang về từ trong quân: “Chàng dùng thứ gì?”

“Còn một thanh ở thư phòng.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nói.

Lâm Hàn bắt lấy hắn: “Địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, không được.”

“Dù sao cũng phải ra ngoài. Người bình thường khó mà qua mắt được đám cấm vệ gác đêm, ta phải đi xem mấy hài tử.” Sở Tu Viễn.

Loading...