Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:30:56
Lượt xem: 532
Nhưng phòng thu chi lại có lo lắng khác: “Phu nhân, lão sư của đại công tử và nhị công tử chỉ có một nha hoàn, hơi thiếu một chút.”
“Lão sư?” Lâm Hàn ngây ra một lúc, đến lúc phục hồi tinh thần liền nhìn bốn phía: “Lão sư ở đâu?”
Tiên sinh phòng thu chi tiếp lời: “Mặc dù họ sống trong phủ nhưng không phải là người trong phủ nên không đến đây.” Hắn chỉ vào phía tây: “Tiểu viện hàng thứ ba ở phía tây chính là nơi ở của hai người bọn họ.”
Lâm Hàn khẽ gật đầu, bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Hôm nay là ngày mùng ba tháng hai, không phải là ngày hưu mộc mùng sáu tháng hai: “Sở Dương, Sở Ngọc, hai người các ngươi sao còn ở chỗ này?” Nói xong nàng quay sang hai hài tử.
“Ta, chúng ta…oa...” Sở Ngọc gào khóc.
Lâm Hàn không khỏi nhíu nhíu mày.
Sở Dương cuống quít lui về phía sau, chỉ vào Lâm Hàn, phô trương thanh thế: “Ngươi, ngươi không được phép đánh ta, cha ta cũng chưa từng đánh ta đâu. Ngươi… Nếu ngươi đánh ta, ta sẽ không giúp ngươi nữa, ta sẽ nói cho cha ngươi…”
“Dừng!” Lâm Hàn nhìn thấy thái độ hai hài tử như vậy còn có cái gì không rõ nữa đây, ỷ vào Đại tướng quân không ở nhà, trốn học: “Chỉ một lần này, không được có lần sau. Giờ thì tới lớp ngay, ta có thể coi như không biết gì hết.” Tiếng khóc lập tức im bặt.
Sở Ngọc lau nước mắt lén nhìn Lâm Hàn.
“Ngươi nói thật không?” Sở Dương bán tín bán nghi.
Lâm Hàn không trả lời hỏi ngược lại: “Còn muốn lề mề đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu nữa hả?”
Sở Dương liền co chân bỏ chạy. Chạy đến nửa đường bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Lâm Hàn. Thấy nàng còn đứng nguyên tại chỗ, cậu chạy ngược trở lại túm lấy Sở Ngọc rồi cùng chạy về phía tây. Bước qua cánh cửa liền quay đầu lại nhìn Lâm Hàn một cái, thấy nàng không đuổi theo, lập tức bước chân cũng chậm lại.
Lâm Hàn muốn cười, khóe mắt lại phát hiện Sở Bạch liên tục lùi về phía sau, đã sắp lui đến ngưỡng cửa chủ viện rồi: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu hài tử lập tức cứng đờ: “Ta… ta còn nhỏ...”
Lâm Hàn lại muốn cười, vừa rồi còn nói mình đã lớn: “Ta biết ngươi còn nhỏ, chưa cần đi học. Người đâu, tới bế tam công tử lên. Hắn đứng lâu mỏi chân rồi.”
Nha hoàn của Sở Bạch lập tức đi qua bế cậu bé lên.
Lâm Hàn quay sang phòng thu chi: “Lão sư ăn ở trong phủ, trong sân đã có người quét dọn, có một người hầu hạ là đủ rồi. Bây giờ dù số người ít đi rất nhiều nhưng người nào làm việc nấy, không hỗ trợ lung tung nữa nên tính ra lượng công việc không còn quá nhiều như trước đây. Sau này xiêm y người nào người đó tự giặt. Bắt đầu từ tháng này, nguyệt ngân của tất cả mọi người được tăng thêm một thành."
Bình thường xiêm y của quản sự trong phủ đều là do bà tử giặt y phục giặt giũ. Phòng thu chi nghe thấy mình phải tự giặt thì nhíu mày, hắn giặt không được. Lại nghe thấy nguyệt ngân hàng tháng được tăng thêm một thành, lập tức mặt mày hớn hở. Dù sao thì cả ngày cũng chỉ ngồi trong phòng, cho dù mặc đồ không sạch cũng chẳng ai để ý, tự mình giặt thì cứ tự giặt đi.
Lâm Hàn thấy khuôn mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ vui mừng: "Giải tán đi." Nàng liếc mắt nhìn hai nha hoàn của mình: "Cùng ta đi dạo xung quanh xem, ta còn chưa biết cổng lớn của phủ chúng ta màu gì đấy." Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
Ra khỏi chủ viện, Lâm Hàn không khỏi dừng lại.
"Phu nhân, làm sao vậy?" Hồng Lăng hoảng hốt, không phải là muốn đuổi thêm người nữa đấy chứ?
Lâm Hàn nhìn cổng lớn cách đó sáu trượng, lại nhìn cửa viện ở phía sau. Cửa viện đối diện cổng lớn, chẳng phải là nàng ở trong chủ viện làm gì thì người qua đường đều có thể nhìn thấy hay sao?
Là ai thiết kế mà ngay cả một bức tường làm bình phong cũng không có?
"Phu nhân?" Hồng Lăng khẽ gọi.
Lâm Hàn: "Không sao đâu."
Sở Tu Viễn không ở nhà, nàng chính là chủ nhân tướng quân phủ. Mà chi tiêu của tướng quân phủ còn phải do nàng bỏ ra, nàng phá bức tường phía đông xây bức tường phía tây cũng không ai dám nói nửa chữ không chứ đừng nói là xây thêm một bức tường làm bình phong ở cổng.
Lâm Hàn lại muốn đi về phía trước, muốn nhìn xem trong viện trồng cây gì, lại không khỏi dừng lại, chỉ vào cái cây ở góc đông nam: "Đó là cây hòe phải không?"
"Vâng." Hồng Lăng nghi hoặc khó hiểu: "Phu nhân, có chuyện gì ạ?"
Lâm Hàn không biết nên giải thích thế nào: "Đại tướng quân có tìm thuật sĩ xem qua phong thủy trong phủ chưa?"
"Dạ chưa, phong thủy không tốt ạ?" Một nha hoàn khác của Lâm Hàn là Hồng Ngẫu thuận miệng hỏi.
Lâm Hàn: "Đã có khi nào các ngươi nghe người ta nói trồng hòe trước cửa thì sẽ thăng quan phát tài chưa?"
Mấy người đồng thời lắc đầu, bao gồm cả Tiểu Sở Bạch cùng với nha hoàn của cậu bé.
"Ngoài cửa là đường cái." Hồng Lăng nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn gật đầu: "Ta biết. Đại tướng quân địa vị cao vời vợi như vậy, cũng không cần thăng quan phát tài. Vì vậy, không cần phải trồng bên ngoài cửa. Nhưng bên trong cửa cũng không nên trồng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-8.html.]
"Vậy nên trồng cái gì ạ?" Hồng Lăng tiếp lời.
Lâm Hàn hồi tưởng lại một chút: "Trong nhà có quế, nhà cao cửa rộng."
"Vậy là cây quế ạ?" Hồng Lăng thấy Lâm Hàn gật đầu, liền chỉ vào góc tây nam: "Ở bên kia thì có." Ngay sau đó lại chỉ vào gốc cây hòe: "Ở bên cạnh còn có một cây bạch ngọc lan nữa, có cần chặt luôn không ạ?"
Lâm Hàn nhìn theo ngón tay nàng ấy thật sự phát hiện ra một gốc bạch ngọc lan rất nhỏ, không khỏi lộ ra một tia ý cười: "Không cần." Nàng dừng một chút: “Chúng ta lại đi ra hậu viện nhìn xem. Phía sau cũng rộng như vậy à?"
"Vâng. Chủ viện của tướng quân và phu nhân nằm ở ngay chính giữa tướng quân phủ." Hồng Lăng nói xong liền nhịn không được hỏi: "Phu nhân còn hiểu phong thủy nữa ạ?"
Lâm Hàn khẽ lắc đầu: "Chỉ nghe người ta nói mấy câu thôi, chẳng hạn như là đông trồng đào tây trồng lê, muôn đời thuận lợi vạn sự có ích. Trong viện không thể đào ao vuông, đào một ao chôn một người."
"Phu nhân nói cái gì?!"
Mấy người đồng thanh hét lên.
Sở Bạch sợ tới mức run bần bật.
Lâm Hàn cũng hoảng sợ, thấy thần sắc mấy người khác thường, đang muốn hỏi cái gì thế, trong lòng bỗng nhiên khẽ động: "Hậu viện có ao nước à?"
Thần sắc mấy người chợt trở nên rất vi diệu.
Lâm Hàn liếc mắt nhìn mấy người một cái, sải bước vòng qua tường của chủ viện đi về phía bắc.
"Phu nhân!"
Lâm Hàn giơ tay trái lên, câm miệng!
Hồng Lăng im miệng, lập tức đuổi theo.
Lâm Hàn đột nhiên dừng lại.
"Làm sao vậy?" Mấy người đồng thời hỏi.
Lâm Hàn không dám tin: "Bên ao còn có cây liễu nữa à?"
"Cũng không thể trồng liễu sao ạ?" Hồng Lăng yếu ớt hỏi.
Kiếp trước Lâm Hàn chỉ nghe qua vài câu vè thuận miệng, vẫn là vị chiến hữu hiểu phong thủy kia nhàn rỗi nhàm chán nhắc tới mà thôi. Nàng không có cách nào giải thích có thể hay không: "Thuật sĩ bên cạnh bệ hạ đã có thể tính ra được đại tướng quân nên cưới nữ tử họ Lâm, lại chưa từng nhắc nhở Đại tướng quân trước không trồng dâu, sau không cắm liễu sao hả?"
Mấy người đồng thời lắc đầu.
Lâm Hàn há hốc mồm, do dự một lát liền nuốt lời định nói vào lại, tiếp tục đi về phía hậu viện để nhìn hết toàn cảnh. Lâm Hàn thấy còn có một đình hóng mát cùng một chút hoa cỏ, lại nhịn không được nhíu mày.
Hồng Ngẫu đứng bên cạnh thấy biểu tình nàng như vậy liền hoảng hốt không thôi: "Còn có vấn đề gì nữa ạ?"
Có vấn đề gì hay không thì Lâm Hàn cũng không rõ lắm, nhưng Lâm Hàn thấy một chỗ lớn thế này, có ao có đình hóng mát làm sinh ra một cảm giác rất không thoải mái, rất muốn đập hết mấy thứ này đổ xuống đó rồi lấp lại.
Nhưng một mảnh đất hoang vu trống huơ trống hoác lại làm nàng càng khó chịu hơn.
Lâm Hàn nhíu mi suy nghĩ thật kỹ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Kiếp trước khi giao thủ lần cuối cùng với vua zombie, Lâm Hàn đã từng tưởng tượng, sau trận chiến này, nàng sẽ một một mảnh đất xây mấy gian phòng. Ở sân trước sân sau trồng đủ loại trái cây rau quả, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã ở Nam Sơn, nhân tiện điều dưỡng cơ thể mệt rã rời, để cho các dây thần kinh căng thẳng cũng được thư giãn.
Sau khi sống lại trên người thiếu nữ Lâm Hàn, nàng chỉ lo nghỉ ngơi dưỡng sức mà quên sạch nguyện vọng kiếp trước không còn nhớ chút gì.
Lâm Hàn nghĩ đến mảnh đất trống phía trước chủ viện, lại nhìn mảnh đất phía sau này cũng dài sáu trượng, rộng hai mươi mấy trượng, suýt nữa cười ra thành tiếng, còn có chỗ nào thích hợp để điều dưỡng thân thể hơn nơi này đâu.
Ai nói rằng "thải cúc đông li hạ", phải đến tận Nam Sơn chứ.
Trong không gian của Lâm Hàn mặc dù loại thực vật nào cũng có thể trồng được, cái gì cũng có, nhưng khí hậu nơi đó cũng giống như trong hiện thực, mà Lâm Hàn còn phải tự mình trồng trọt thu hoạch mới được.
Kiếp trước nàng dùng tinh thần lực thu hoạch hai mẫu lúa mì, lại tách hạt lúa mì làm bột mì đã mệt đến đau não buồn nôn, cho nên trước kia Lâm Hàn mới muốn tự mình mua một mảnh đất, dùng máy móc để trồng trọt.
Bây giờ không có máy móc, nhưng trong phủ có người. Nàng chỉ cần tìm cơ hội lấy thực vật trong không gian ra, chỉ cần động miệng, còn không cần tự mình lao tâm lao lực kiếm tiền thuê người mà vẫn có thể được ăn trái cây và rau quả mình thích, quả thực đời như mơ mà.
Trong lòng Lâm Hàn vui sướng, trong nháy mắt quyết định không chạy nữa, an gia ở phủ tướng quân.
"Vấn đề quá nhiều, ta không biết phải bắt đầu từ đâu." Lâm Hàn đè ý cười xuống, bộ dáng đau đớn vô cùng: "Nhưng trong phủ này nếu không thay đổi thật nhiều thì không tới ba năm năm năm nữa sẽ có thêm người chết"