Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 51

Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:58:37
Lượt xem: 362

Thương Diệu nhướng mày: “Heo ngon?”

“Vâng.” Hài tử dùng sức gật đầu một cái chứng minh những gì hắn nói đều là sự thật: “Heo nương ta nuôi không có mùi, còn ngon nữa.”

Hoàng đế nghe không hiểu, ý bảo Sở Tu Viễn giải thích.

Sở Tu Viễn cũng không biết, nhìn bốn phía, thấy nha hoàn Lan Thảo của Sở Dương ở phía sau hắn: “Đại Bảo nói vậy là có ý gì?”

“Bẩm tướng quân, phu nhân nói khi heo đực còn rất nhỏ thì mình thiến heo, mùi tanh của thịt heo sẽ giảm đi rất nhiều. Lão Hà cũng nói heo lớn nhanh hơn heo không bị thiến.” Lan Thảo nói xong nhìn Sở Dương một chút.

Tiểu hài tử lại gật đầu: “Đúng, nương nói như vậy.”

Hoàng đế Thương Diệu ngạc nhiên, không khỏi nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Còn có cái gì mà nàng không biết nữa không?”

“Bệ hạ muốn nghe lời thật ạ?” Sở Tu Viễn thăm dò nói.

Thương Diệu liếc mắt trừng hắn một cái.

Sở Mộc nói: “Thúc phụ, ngài biết cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

“Về phương diện phong thủy, phu nhân chỉ biết một chút da lông thôi, am hiểu nhất là trồng hoa màu và rau dưa củ quả.” Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn ra ngoài, phát hiện bên cửa thoáng loé lên một mảng màu vàng nhạt, hắn nhớ ra hôm nay Lâm Hàn mặc xiêm y màu vàng, liền biết nàng đang ở ngoài cửa: “Trong phủ nhiều cây ăn quả như vậy phu nhân đều hiểu hết.”

Thương Diệu không tin, nhưng hắn cẩn thận ngẫm lại thấy cũng chỉ có khả năng này.

Nếu như Lâm Hàn biết làm ăn thì nhà nàng ở huyện Phượng Tường không thể nghèo đến mức ngay cả một cái tủ quần áo cho đàng hoàng cũng không có. Nếu như nàng biết đoán chữ đoán mệnh, giống như nàng đã nói lúc trước, bày một quầy hàng ở huyện Phượng Tường cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Mặc dù Lâm Hàn có võ công tốt nhưng lại là nữ tử, không có ai thuê nàng g.i.ế.c người phóng hoả, mà nha môn cũng sẽ không mời chào nàng, chỉ có thể dùng để tự vệ. Cho nên rõ ràng nàng có một thân bản lĩnh nhưng lại không thể không nghe theo sắp xếp của Lâm Trường Quân gả đến phủ Đại tướng quân. Chính vì vậy khi biết tiền tài trong phủ đều bị nô bộc tham ô hết, mới có thể nổi trận lôi đình như thế.

Nuôi heo nuôi gà cũng khó, nếu không phải là người chịu thương chịu khó thì cho dù là nuôi cho bọn họ xem cũng rất khó mà nuôi lâu được như vậy. Hơn nữa, tinh lực mỗi người có hạn, cho dù là người chỉ cần nhìn qua là không quên như hắn, học võ công, tinh thông trồng trọt rồi cũng rất khó phân tâm để học thêm cái khác.

Thương Diệu tin tưởng Sở Tu Viễn không dám lừa gạt hắn, nhưng có một điểm hắn vẫn rất tò mò, Lâm Hàn là học trồng trọt và võ công với ai?

Nhưng mà, thấy thái độ Lâm Hàn đến tận bây giờ, hắn nghĩ cho dù có hỏi cũng bằng thừa.

Giữa cây trồng sản lượng cao và bức bách Lâm Hàn, Hoàng đế giỏi cân nhắc ưu và nhược điểm sẽ chọn phương án trước: “Ngươi nói nàng hiểu là nàng sẽ hiểu à? Trẫm muốn nghe nàng tự nói.”

Trong lòng Sở Tu Viễn vui vẻ, vội vàng gọi: “Phu nhân, phu nhân, tắm rửa cho Bảo Bảo xong chưa?”

“Đại Bảo Bảo…”

Giọng của hài tử từ bên ngoài vọng vào, Sở Tu Viễn lại suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình: “Nương con đâu rồi?”

“Nương…”

Một lát sau, Lâm Hàn ôm Đại Bảo Bảo tiến vào.

Sở Tu Viễn biết rõ nàng nghe được, còn ra vẻ không biết, lại nhắc lại lời nói của Hoàng đế thêm một lần.

Lâm Hàn cũng không ngờ Hoàng đế buông tha truy tận gốc, nhất thời không biết nên khen hắn rộng lượng hay là nên lo lắng đây chỉ là kế tạm thời của Hoàng đế. Nhưng nàng vừa nghĩ ngay cả mối quan hệ phu thê cũng không vững chắc, vậy thì chẳng cần phải suy nghĩ quá nhiều như vậy. Không chừng Hoàng đế còn chưa chưa nghĩ đến chuyện tá ma g.i.ế.c lừa, Sở Tu Viễn đã cho nàng thêm ba năm nữ nhân nữa, làm nàng buồn nôn c.h.ế.t rồi.

“Bệ hạ, kỳ thật thiếp thân không có sư phụ.”

Sắc mặt Sở Tu Viễn đột nhiên thay đổi: “Phu nhân…”

“Tướng quân, thiếp thân đã lừa gạt ngài. Mấy năm trước thiếp thân có một đoạn kỳ ngộ, vốn tưởng rằng là giả, sau khi thanh tỉnh mới biết đó là thật.” Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Cây vải thiều và cây dương mai trồng ở Trường An mà có thể kết trái được là học từ khi đó.”

“Cây nho là do thiếp thân trồng đi trồng lại nhiều lần từ cây mọc hoang trên núi. Hạt dưa hấu là thiếp giấu đi khi ăn dưa hấu. Còn có rất nhiều loại khác nữa, nhưng đều chưa từng trồng.”

Thương Diệu vẫn cảm thấy Lâm Hàn có kỳ ngộ, nhưng nàng chưa bao giờ rời khỏi huyện Phượng Tường, điểm này hàng xóm trái phải của nàng đều có thể làm chứng, cho nên chỉ có thể lấy chuyện bái cao nhân làm sư phụ để giải thích tất cả những điều mà nàng biết.

Lại tuyệt đối không nghĩ tới là nàng tự chủ động tìm tòi.

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Thương Diệu có thêm một chút thâm ý: “Cho nên?”

“Thiếp thân biết không ít, nhưng bởi vì vẫn luôn ở tại huyện Phượng Tường nên đối với chuyện làm nông cũng biết rất ít, mấy chuyện kia có thể cũng có ở một vài địa phương, cho nên nếu thiếp thân có nói sai cái gì cũng mong Bệ hạ chớ trách.” Lâm Hàn nói.

Thương Diệu nhìn nàng chăm chú. Lâm Hàn ngồi bên cạnh Sở Tu Viễn người không nhúc nhích mặc cho hắn đánh giá. Thương Diệu thấy thế, liền biết mình nhìn không ra cái gì, trầm ngâm một lát: “Nói một thứ mà ngươi cho rằng ở nơi khác có thể xuất hiện xem.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-51.html.]

“Ươm giống.”

Mọi người kinh ngạc, bao gồm cả huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc, nàng chưa từng nói qua cái này à.

“Cái mà thiếp thân đang nói đến chính là gieo mạ, sau đó là cấy lúa.” Lâm Hàn nói.

Thương Diệu nhíu mày: “Lúa nước sao?” Hắn quay sang phía Sở Tu Viễn: “Không phải cứ rắc trong nước là được rồi à?”

“Bên chỗ quê của thần chỉ trồng lúa mì, lúa mì là rắc trực tiếp vào trong đất, còn lúa nước thì thần không rõ ràng lắm, thần cũng chưa từng tới phương nam bao giờ.” Sở Tu Viễn thành thành thật thật đáp.

Thương Diệu nhìn thái giám, lang quan bên cạnh: “Có ai trong số các ngươi đã từng đến hay nhà ở phương nam không?”

Mấy người đều lắc đầu, đều nói rằng chưa.

Thương Diệu không khỏi nhăn mày nhíu mi.

Tử Diệp quỳ gối sau lưng Sở Ngọc chờ nghe sai phái ngẩng đầu, yếu ớt hỏi: “Dân nữ có được phép nói không ạ?”

Thương Diệu theo tiếng nhìn lại, thấy là tiểu nha đầu khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi: “Ngươi đã từng đến phương nam à?”

Tử Diệp: “Quê nhà của dân nữ ở cuối sông Trường Giang, năm sáu tuổi quê nhà xảy ra lũ lớn, dân nữ phải theo cha nương trốn đến tận Trung Nguyên, sau đó lưu lạc đến Trường An thì bị lão phu nhân mua vào đây. Dân nữ vẫn còn nhớ mơ hồ khi nhà trồng lúa, cũng giống như phu nhân nói, gieo mạ cấy lúa.”

“Trồng theo cách như vậy có tác dụng gì?” Thương Diệu hỏi Lâm Hàn.

Lâm Hàn hối hận mấy ngày nay trời tối liền ngủ đến sáng mới dậy, so với heo còn lười biếng hơn, suy nghĩ một lúc rồi chọn ra đáp án ổn thỏa nhất: “Đề cao sản lượng lúa nước.” Nếu không phải như vậy thì các tiền bối cần gì phải tốn công tốn sức như vậy chứ, nghe nói khom lưng cấy lúa một lúc thôi mà đã mệt đến mức không thể đứng thẳng lưng rồi.

“Sản lượng một mẫu cũng là một hai ngàn cân sao?” Thương Diệu hỏi.

Hô hấp Lâm Hàn cứng lại, lập tức muốn khóc cho hắn xem: “Bệ hạ, đó là thần, không phải là người.”

Hai ba trăm cân biến thành một hai ngàn cân, Thương Diệu cũng cảm thấy ý nghĩ của mình có chút viễn vông: “Tăng gấp đôi à?”

“Thiếp thân chưa từng trồng, với lại cũng lâu quá rồi nên thiếp thân cũng quên gần hết, hay là ngài cho thiếp thân trồng thử xem nhé.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Sang năm thử xem sao?”

Thương Diệu nhìn về phía Sở Tu Viễn, muốn nghe ý kiến của hắn.

Sở Tu Viễn tin tưởng Lâm Hàn không phải là thần nhân gì, bởi vì nàng cũng giống như mình, một ngày ba bữa, không ăn một bữa là đói bụng: “Bệ hạ, qua mấy tháng nữa là mấy thứ trong vườn Phù Dung của ngài cũng chín rồi.”

Thương Diệu muốn hỏi vườn Phù Dung của hắn có cái gì, bỗng nhiên nhớ tới cái thứ giống như khoai kia: “Vậy trẫm sẽ chờ thêm mấy tháng nữa. Sở phu nhân, chớ để trẫm thất…”

“Bệ hạ!”

Thương Diệu ngẩng đầu nhìn lại, Thẩm Xích Tiêu đứng ở ngoài cửa: “Chuyện gì?” Sắc mặt không thay đổi.

“Bệ hạ, người trong cung nói có việc quan trọng cầu kiến bệ hạ.” Thẩm Xích Tiêu vội vàng nói.

Thương Diệu nhướng mày, thờ ơ hỏi: “Người trong cung sao?”

Trong lòng Sở Tu Viễn lộp bộp, không phải là Tiêu Phòng điện đấy chứ?

“Vâng, đúng vậy.” Thẩm Xích Tiêu cũng nghĩ đến nếu phủ Đại tướng quân ở chợ phía đông hoặc phía tây, hoặc là ở thành nam, ngự giá rêu rao khắp nơi bị người ta biết được cũng là chuyện bình thường. Nhưng Hoàng đế vừa ra khỏi cung liền đi thẳng vào phủ tướng quân, cách không tới một nén nhang thì người bên ngoài làm sao mà biết được.

Hoàng đế từ trước đến nay là người nghĩ gì làm nấy, đến cả Hoàng thái hậu cũng không dám hỏi hắn đi đâu, huống chi người nọ.

Lâm Hàn phát hiện thần sắc Sở Tu Viễn và Thẩm Xích Tiêu không đúng, cười mở miệng: “Có phải thiếp thân nên dọn dẹp chỗ này một chút không?” Nàng thoáng nhìn xuống bàn, không đợi Thương Diệu mở miệng: “Tử Diệp, vỏ dưa này giao cho lão Hà, nói cho hắn dùng cái này cho heo ăn.”

Thương Diệu vừa nghe mấy chữ “Cho heo ăn” liền không nhịn được nhíu mày, đường đường là một đại tướng quân mà lại nuôi heo, chuyện này truyền ra ngoài rồi mặt hắn biết đặt ở chỗ nào chứ: “Heo của ngươi lớn chừng nào rồi?”

“Vẫn còn là heo con.” Lâm Hàn thấy hắn không còn là bộ dáng cười mà như không cười nữa liền thở phào nhẹ nhõm, cố ý hỏi: “Bệ hạ cũng muốn nuôi ạ?”

Thương Diệu: “Trẫm nuôi thứ kia làm gì? Ngươi coi trẫm là ngươi, nghèo đến mức không có gì ăn à?”

Lâm Hàn nhanh chóng cúi đầu, trốn phía sau Sở Tu Viễn, giả vờ sợ hãi.

Sở Tu Viễn cuống quít nói: “Bệ hạ bớt giận. Bệ hạ, người trong cung vẫn đang chờ bên ngoài.”

Thương Diệu suýt nữa bị Lâm Hàn làm cho tức giận đến quên mất: “Tuyên hắn tiến vào!”

Loading...