Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:56:56
Lượt xem: 368
Thương Diệu ra hiệu bảo nội thị đi theo, sau đó nháy mắt với Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn cười khổ.
“Không muốn nghe một chút à?” Thương Diệu hỏi trắng ra.
Sở Tu Viễn biết hắn muốn xem náo nhiệt, liền gật đầu một cái rồi đi cùng với hắn đến phía sau bức tường xây làm bình phong chờ một lát. Đến lúc cánh cửa đóng lại lại vòng qua bình phong chuyển đến phía sau cánh cửa.
Thương Diệu nhìn bức tường xây làm bình phong, nhỏ giọng nói: “Cái này xây tốt lắm.”
“Bệ hạ, Lâm thị đang hỏi bọn họ là ai!” Sở Tu Viễn ý bảo bên ngoài bắt đầu rồi.
Thương Diệu lập tức im lặng, chợt nghe thấy tiếng một nam nhân nói: “Chúng ta là đồng hương của Đại tướng quân, ngươi là người nào?”
“Các ngươi tới tìm Đại tướng quân mà cũng không hỏi thăm xem thử phủ tướng quân có người nào à?” Lâm Hàn nói xong ánh mắt cũng không nhàn rỗi, đánh giá ba người một phen, trường bào màu trắng sắp biến thành màu nâu, tóc hơi rối tung, bộ dáng phong trần mệt mỏi, nếp nhăn nơi khóe mắt rõ ràng có thể thấy được, nhìn có vẻ hơn ba mươi.
Mấy nam tử trung niên chằng làm nên trò trống gì đến giúp đỡ Đại tướng quân dưới một người trên vạn người còn nhỏ tuổi hơn bọn họ, Lâm Hàn nghĩ kiểu gì cũng thấy vô lý đến cực điểm.
Ba người nhìn nhau, lại quay về phía Lâm Hàn thử thăm dò nói: “Ngươi chính là nữ nhi của Lâm thừa tướng à?”
“Giờ mới biết à?” Lâm Hàn cười nói.
Ba người vội vàng sửa sang lại xiêm y cùng đầu tóc, chắp tay nói: “Chúng ta mắt kém, mong phu nhân rộng lòng tha thứ.”
“Cái gì mà rộng lòng tha thứ hay không rộng lòng tha thứ chứ, ta căn bản không để các ngươi vào mắt.”
Thương Diệu ở bên trong cánh cửa vội vàng dùng nắm đ.ấ.m che miệng, nhìn thấy Sở Tu Viễn mở to hai mắt: “Không ngờ à?”
“Nàng, nàng luôn luôn thông tình đạt lý, khéo hiểu lòng người mà…Nàng ấy vẫn là Lâm Hàn sao?” Hắn chỉ vào cửa lớn, sao lại có thể nói ra những lời vô lễ như vậy.
Thương Diệu không khỏi đỡ trán, quả nhiên hắn không nên có quá nhiều chờ mong với một người có thể làm cho thê tử trước tức giận đến mức phải bỏ chạy: “Ngay cả Lâm Trường Quân cũng không có cách nào trị nổi nàng, ngươi còn coi nàng ấy là một con mèo ngoan ngoãn à? Cho dù có dịu dàng ngoan ngoãn cũng chỉ là lão hổ đang ngủ gật thôi.”
“Nhưng thần nghe nói đều là Lâm gia cố ý gây sự mà.” Sở Tu Viễn đến bây giờ còn nhớ rõ Hồng Lăng nói như thế nào.
Thương Diệu muốn lườm hắn một cái: “Người trong phủ không nghiêng về phía nàng ấy, chẳng lẽ là nghiêng về người Lâm gia sao?”
Sở Tu Viễn há miệng, lại phát hiện không phản bác được.
Ba người ở ngoài cửa cũng á khẩu không nói nên lời, có nằm mơ cũng không dám nghĩ phu nhân đại tướng quân lại chanh chua đến cỡ này.
Trên mặt ba người hiện lên một tia tức giận.
Trong đó vị có tài ăn nói tốt nhất kia mở miệng nói: “Phu nhân, chúng ta là đồng môn của Đại tướng quân, có chuyện quan trọng cần thương lượng với Đại tướng quân, kính xin ngài cho phép chúng ta được gặp Đại tướng quân một lần.”
“Nếu ta không cho thì sao?” Lâm Hàn cười tủm tỉm hỏi.
“Đại tướng quân sẽ rất tức giận.”
Lâm Hàn nhìn về phía Sở Dương: “cha con sẽ tức giận sao?”
“Không biết nữa. Chắc là có thể.” Tiểu Sở Dương vừa dứt lời, ba người liền lộ vẻ vui mừng.
Lâm Hàn quay sang phía Sở Ngọc: “Nếu cha con tức giận thì sẽ làm gì?”
“Chẳng làm gì hết a.” Nhị công tử ăn ngay nói thật: “Cha mỗi ngày đều tức giận đến mức muốn đánh Bảo Bảo, nhưng cũng chẳng thấy hắn đánh bao giờ.”
Lâm Hàn gật đầu: “Cho nên chẳng có chuyện gì cả, vậy chúng ta cũng không cần phải lo cha con sẽ tức giận.”
Hai hài tử đồng thời gật đầu.
Sắc mặt ba người kia trở nên đỏ bừng, khó có thể tin nổi: “Các ngươi dám so sánh chúng ta với một đứa nhóc sao?”
“Cho dù không so với Bảo Bảo thì cha có tức giận cũng vô dụng thôi.” Sở Đại công tử nói cực kỳ nghiêm túc: “Võ công của cha và nương ngang nhau, nếu cộng thêm ta và đệ đệ, hoặc là Mộc ca, cha cũng chỉ có thể giơ tay chịu trói.”
Nhị công tử tiếp lời: “Đúng thế đấy, cho dù cha dám đánh ta cùng ca ca thì cũng không dám giận nương đâu.”
Thương Diệu không khỏi quay sang nhìn Sở Tu Viễn, hai ngươi còn đánh nhau nữa rồi à? Lúc nào? Ở đâu? Nhanh kể cho trẫm nghe một chút.
Sở Tu Viễn ngại ngùng nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-48.html.]
Thương Diệu xuỳ một tiếng, lừa quỷ à.
Ba người cũng cho rằng hai hài tử kia lừa quỷ thôi, công phu của một nữ tử yếu đuối như Lâm Hàn mà dám nói ngang bằng với Đại tướng quân, quả thực là chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ.
“Vậy là phu nhân quyết tâm không cho ta gặp Đại tướng quân phải không?”
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Chúng ta là danh sĩ Lễ Tuyền.”
Lâm Hàn cảm thấy buồn cười: “Danh sĩ chưa bao giờ tự xưng là danh sĩ, bởi vì danh sĩ không phải tự phong.”
“Ngươi…Lời này của ngươi là có ý gì?”
Giữa tháng năm trời rất nóng, phủ tướng quân ở phía bắc hướng về nam, Lâm Hàn đứng ngoài cửa một lúc trên trán đã đổ mồ hôi, trong lòng mất kiên nhẫn tới cực điểm: “Ta nói là các ngươi chỉ biết viết vài chữ liền làm sói vẫy đuôi đến lừa người, còn đến tận phủ Đại tướng quân để lừa gạt. Bây giờ thì các ngươi đã hiểu chưa?”
Sắc mặt ba người lại đỏ thêm một tầng nữa.
“Ngươi…” Hắn chỉ tay vào Lâm Hàn: “Khó trách Khổng lão phu tử nói, duy chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi.”
Sắc mặt Thương Diệu cùng Sở Tu Viễn lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Sắc mặt Lâm Hàn không thay đổi, cười tủm tỉm nói: “Coi như các ngươi vẫn tự biết mình biết người, biết bản thân khó nuôi.”
Ba người ngẩn người, phản ứng lại khó có thể tin nổi: “Ngươi mắng ta là tiểu nhân sao?”
“Không, các ngươi không phải tiểu nhân, các ngươi là người vừa nghèo vừa nhỏ.” Hoàng đế ở trong phủ, Lâm Hàn chẳng những không thể thả bọn họ tiến vào, còn muốn cho Hoàng đế nhìn thấy thái độ của phủ tướng quân —— tuyệt đối không nuôi môn khách, kết bè kết cánh. Nhưng Lâm Hàn lại sợ bọn họ chưa tức giận đủ để bỏ đi, liền cố ý duỗi một ngón tay út ra khoa trương nói: “Tâm nhãn chỉ nhỏ bằng chừng này.”
Trong đầu ba người kia “ong” một tiếng, mặt tím tái, đồng thời chỉ vào Lâm Hàn: “Ngươi ngươi —— chớ khinh thiếu niên nghèo!”
“Khụ!” Lâm Hàn bị sặc.
Ba người lầm tưởng Lâm Hàn bị bọn họ dọa sợ, vừa xoay người bước chân đi lập tức dừng lại.
Lâm Hàn chú ý thấy vậy thầm nói không ổn rồi, cũng không thể phí công nhọc sức nãy giờ như vậy: “Đại Bảo, Nhị Bảo, bọn họ vừa rồi nói cái gì? Chớ khinh thiếu niên nghèo.”
“Đúng thế.” Sở Dương nói xong nhíu mày, đánh giá ba người còn già hơn cha mình một phen: “Các ngươi mà còn là thiếu niên ư? Ta thấy các ngươi chỉ có nghèo là đúng thôi.”
“Phụt!” Hoàng đế Thương Diệu vội vàng dùng nắm tay che miệng.
Sở Tu Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ: “Hài tử này nói chuyện sao mà cũng khó nghe vậy chứ.”
“Nên như vậy.” Thương Diệu nói xong liền bước tới bên cửa: “Sao còn chưa chịu đi nhỉ?”
Lâm Hàn cũng buồn bực, thấy ba người đứng sững ở đó, trong lòng tự nhủ không phải là bọn họ tức đến mức phát ngốc rồi chứ. Nhưng mà không thể như vậy được, nếu không thì bọn họ sẽ ăn vạ không chịu đi.
“Chẳng lẽ Đại Bảo nhà chúng ta nói sai à?” Lâm Hàn lớn tiếng hỏi.
Ba người run lên một chút, tỉnh táo lại, nhìn Lâm Hàn cùng hai hài tử, miệng giật giật, một hồi lâu nghẹn ra một câu: “Các ngươi sẽ phải hối hận.”
Lâm Hàn tự nhủ, cho các ngươi đi vào ta mới hối hận ấy chứ.
“Đó là việc của chúng ta. Hơn nữa, con người cả đời này, sao có thể không có chút tiếc nuối được chứ.” Lâm Hàn thấy mấy người lại dừng lại, liền muốn cho mình một cái tát —— ai bảo nàng lắm miệng này.
“Không hiểu vì sao ta lại nói vậy à? Nể tình các ngươi không quản đường xa vất vả đến đây một chuyến, hôm nay ta sẽ có lòng tốt dạy bảo các ngươi. Con người không có ai là hoàn mỹ cả, có nghe câu nhân vô thập toàn chưa? Có biết vì sao không? Bởi vì ông trời không cho phép cái gì thập toàn thập mỹ tồn tại trên thế gian này.”
“Con người có chút tiếc nuối, trải qua thất bại thăng trầm mới có thể an hưởng tuổi già. Không tin thì tự mình hồi tưởng lại một chút, nửa đời trước mọi điều như ý, đến khi già có mấy người vừa lòng. Bây giờ thân ở vị trí cao, lại có mấy người nửa đời trước thuận buồm xuôi gió?” Thấy ba người thật sự tự hỏi liền nói tiếp: “Nếu ta là các ngươi thì sẽ không đến phủ tướng quân lừa tiền mà là vứt sách tòng quân, trên chiến trường bái kiến tướng quân. Đến lúc đó cho dù các ngươi không đề cập tới thì tướng quân cũng sẽ trọng dụng.”
Thương Diệu quay về phía Sở Tu Viễn, ngươi sẽ làm vậy à?
“Điều kiện tiên quyết là các ngươi thực sự có tài năng chứ không phải là thật giả lẫn lộn.”
Giọng của Lâm Hàn xuyên qua khe cửa truyền vào trong, Sở Tu Viễn chỉ cánh cửa, gật đầu.
Thương Diệu nở nụ cười.
“Phu nhân nhận định chúng ta là kẻ lừa đảo sao?”
Một giọng nam truyền vào, Thương Diệu nhíu mày, cái này còn cần phải nói nữa sao. Hắn từng hạ chiếu cầu hiền, cũng bảo đại thần trong triều tiến cử người hiền lương phương chính, ba người kia đều không thể lọt vào trong mắt bọn họ, làm sao còn nói được gì.