Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:58:00
Lượt xem: 89
Tiểu hài tử kinh ngạc há mồm: “… Gầm xe?!”
Sở Bạch Bạch gật đầu: “Đến ngoài thành lại kêu gia gia nãi nãi dừng xe, sau đó không để gia gia nãi nãi kịp quở trách, ngươi lập tức khóc lớn, chỉ trích bọn họ lén chuồn đi, không xem ngươi là tôn nữ ruột. Bọn họ không những không dạy dỗ ngươi, còn mang ngươi theo cùng nữa.”
Tiểu hài tử vội nói: “Ta muốn chui gầm xe.”
Sở Dương cùng Sở Ngọc ca nhíu mày. Sở Bạch Bạch trừng liếc mắt hai người —— có chuyện cũng im lại cho đệ.
Tiểu hài tử không phát hiện điểm này, bắt lấy cánh tay Sở Bạch Bạch, vội vàng hỏi: “Khi nào gia gia nãi nãi về quê?”
Sở Bạch Bạch nào biết, bèn bịa chuyện: “Muộn nhất là mười lăm tháng tám. Việc này không thể nói với người khác, bao gồm cả cha nương ngươi.”
Tiểu hài tử dùng sức gật đầu: “Ta biết. Nếu cha ta biết thì chắc chắn không cho ta đi.”
Sở Bạch Bạch không yên tâm: “Cũng không thể hỏi gia gia nãi nãi ngươi, bọn họ không phải không nghĩ tới chuyện dắt theo ngươi, chỉ là trên đường xóc nảy, lo lắng ngươi chịu không nổi.”
Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Ta không có yếu ớt như vậy.”
Sở Ngọc nói tiếp: “Ngươi lợi hại nhất. Sở Oa Oa lợi hại tới chợ đông rồi, muốn nhị thúc ôm ngươi xuống xe không?”
Xe ngựa quá cao, Sở Oa Oa lợi hại không dám đi xuống, đưa tay nhỏ cho Sở Ngọc, Sở Ngọc ôm nó nhảy xuống xe ngựa, Sở Dương túm chặt Sở Bạch Bạch sắp bước xuỗnge
Sở Bạch Bạch cười: “Trước kia đều là đệ ôm Oa Oa xuống, lần này nhị ca chủ động mở miệng, đệ đã biết là hai người có chuyện gì rồi. Nói đi.”
Sở Dương: “Mấy lời vừa nãy chỉ là để gạt Oa Oa hay đệ thật sự nghĩ như vậy?”
Sở Bạch Bạch hỏi lại: “Huynh thấy thế nào?”
Sở Dương: “Ta thấy đệ không dám. Nếu không không riêng cha nương, Mộc ca cũng đến thu thập đệ.”
Sở Bạch Bạch đẩy tay nó ra: “Vậy huynh còn hỏi làm gì.”
Sở Dương yên tâm, nhưng lại không nhịn được lo lắng: “Oa Oa không đi được, chẳng phải sẽ đến tìm đệ khóc nháo sao?”
Sở Bạch Bạch dừng lại, nhìn tiểu hài tử nhảy nhót kéo tay Sở Ngọc cách đó không xa, nói: “Nếu ta đã dám nói thì chắc chắn đã có biện pháp đưa con bé lên xe.”
Sở Dương thuận miệng hỏi: “Biện pháp gì?”
Sở Bạch Bạch nhìn ca ca nó: “Muốn biết?”
Sở Dương thấy thế bèn muốn nói không cần biết. Nhưng mà Sở Bạch Bạch lại mở miệng trước: “Không nói cho huynh.”
Sở Dương lúc nãy đã dự đoán được chuyện này, rất muốn đánh nó: “Trở về ta sẽ nói cho cha nương.”
Sở Bạch Bạch xua tay không quan tâm: “Không sợ cha nương đi một lần hết một năm thì cứ việc nói.”
Sở Dương hoảng hốt, vội hỏi: “Có ý gì?”
Sở Bạch Bạch quăng cho ca ca một ánh mắt “tự huynh nghĩ đi” rồi đuổi theo nhị ca và chất nữ nhà mình.
Một buổi sáng đầu năm, Lâm Hàn cùng Tôn Phinh Đình mang theo đám nhỏ vào cung chúc tết Hoàng Hậu, Sở Bạch Bạch thừa dịp nương nó, Hoàng Hậu cô mẫu cùng tẩu tử đang bận rộn chơi đùa với tiểu chất tử, nó đã tranh thủ đưa đại chất nữ —— chuồn đến Đông Cung gặp mặt Thái tử.
Biểu huynh đệ hai người thì thầm một hồi, Sở Bạch Bạch kéo Sở Oa Oa ra khỏi Đông Cung, lập tức nhìn thấy tẩu tử bế hài tử đang đi ra cùng nhũ mẫu.
Sở Bạch Bạch bế Sở Oa Oa lên rồi bước nhanh qua đó: “Tẩu tẩu, nương ta đâu?”
Tôn Phinh Đình: “Đang nói chuyện phiếm với Hoàng Hậu. Các ngươi đang đi đâu vậy?”
Sở Oa Oa bọc người kín mít, chỉ lộ ra đôi mắt, nói: “Đến Đông Cung của Thái tử. Nương, Đông Cung thật lớn. Điểm tâm của Đông Cũng cũng ngon, ngon giống nãi nãi làm vậy.”
Tôn Phinh Đình hỏi: “Con lại đói bụng sao?”
Sở Bạch Bạch thay tiểu hài tử trả lời: “Có ăn một chút rồi. Tẩu tẩu, là nương có việc cần nói với Hoàng Hậu cô mẫu nói hay là Hoàng Hậu có việc tìm nương?”
Tôn Phinh Đình ngẫm lại: “Hình như là Hoàng Hậu có việc tìm thẩm thẩm.” Sau đó lại hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
Sở Bạch Bạch thầm nhủ, khác nhau rất lớn đó.
Nếu là nương tìm Hoàng Hậu, nhất định là nói tới chuyện đi ra ngoài. Nếu là Hoàng Hậu tìm nương, hơn phân nửa là nói chuyện Thái tử phi.
Sở Bạch Bạch không rõ Tôn Phinh Đình có biết chuyện nương nó muốn đi ra ngoài không, cũng không dám nói thật: “Nếu là Hoàng Hậu tìm nương, chắc là nương phải ở lại đến giữa trưa hoặc tới canh ba mới có thể trở ra. Ngược lại, chúng ta có thể chờ nương một lát.”
Tôn Phinh Đình nói: “Khó trách thẩm thẩm lại bảo chúng ta đi về trước.”
Sở Bạch Bạch: “Vậy chúng ta đi thôi.” Sau đó lại phát hiện điểm không đúng: “Đại ca cùng nhị ca đâu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-302.html.]
Tôn Phinh Đình: “Đi cùng hầu gia rồi, cũng không nói là đi đâu.”
Sở Bạch Bạch hỏi: “Bọn họ có thể có chuyện gì?”
Tôn Phinh Đình thành thật nói: “Ta cũng không biết. Lát nữa ngươi hỏi bọn họ đi.”
Sở Bạch Bạch chuẩn bị hỏi hai người đó một chút, miễn cho bọn họ nói chuyện nó muốn cột Sở Oa Oa vào gầm xe cho Sở Mộc nghe.
Giờ Mùi hai khắc, cơm nước xong xuôi, Sở Dương cùng Sở Ngọc đi ra ngoài, Sở Bạch Bạch theo sau, ra khỏi chủ viện lập tức hỏi hai vị huynh trưởng: “Cả buổi sáng hai người đi cùng Mộc ca?”
Sở Ngọc cười hỏi: “Lo lắng bọn ta mách chuyện đệ làm với Mộc ca sao?”
Sở Bạch Bạch hỏi lại: “Đệ làm gì chứ?”
Sở Ngọc: “Nếu không làm gì thì đệ quan tâm bọn ta và Mộc ca chi vậy? Đại Bảo Bảo, cái này không giống tác phong của đệ.”
Sở Bạch Bạch lập tức biết bọn họ chưa nói, nếu không sẽ không đứng đây giằng co với nó: “Đệ không giống mình chẳng lẽ lại giống hai huynh?” Ném cho hai bọn họ ánh mắt khinh thường rồi trở về phòng.
Sở Dương hỏi: “Không muốn biết Mộc ca và bọn ta đã nói gì sao?”
“Thích nói hay không thì tùy!” Sở Bạch Bạch vứt ra một câu, tiếp tục đi về phía tiểu viện của mình.
Sở Ngọc ba bước làm hai bước tới, kéo tay nó: “Gấp gáp như vậy làm gì?”
Sở Bạch Bạch dừng lại, quay đầu hỏi: “Có nói không?”
Sở Ngọc nào còn dám tiếp tục vòng vo với nó: “Mộc ca cũng không rõ khi nào cha nương mới đi ra ngoài. Không chừng sáng mai chúng ta vừa ngủ dậy là hai người bọn họ đã đi rồi.”
Sở Bạch Bạch lắc đầu.
Sở Ngọc: “Đệ không tin? Mộc ca không đi, hắn không cần thiết, cũng không dám gạt chúng ta. Bằng không một mình Sở Oa Oa là có thể náo loạn đến mức hắn không dám về nhà.”
Sở Bạch Bạch: “Hắn nói như vậy chỉ có thế thấy là hắn không hiểu cha nương. Người cha Đại tướng quân kia của chúng ta làm được nhưng nương thì không.”
Sở Dương hỏi: “Đệ biết sao?”
Sở Bạch Bạch lắc lắc đầu: “Ta không biết những cái khác, nhưng ta biết nương những ngày trước khi nương xuất phát đi đâu đó sẽ khác ngày bình thường. Không tin cứ chờ coi.”
Ngày hai mươi tháng bảy, một đợt mưa to quaddi, thời tiết chợt chuyển lạnh, buổi tối Lâm Hàn đã lấy đệm chăn ra, lại hỏi Sở Tu Viễn: “Mấy hôm trước chàng đã nói trời vừa trở lạnh là chúng ta xuất phát, vậy là mấy ngày nữa sẽ đi hay vẫn chờ tới mười lăm tháng tám?”
Sở Tu Viễn lau chân, gọi nha hoàn tiến vào thu dọn một chút, đóng hết cửa sổ rồi mới nói: “Bệ hạ lo nếu tiếp tục chờ thì trời lại mưa to nên tính mấy ngày nữa sẽ đi.”
Lâm Hàn: “Cụ thể là ngày nào? Ta còn phải dặn dò công việc nữa.”
Sở Tu Viễn: “Còn chưa sắp xếp xong sao?”
Lâm Hàn: “Xong rồi. Cũng nói với Sở Mộc rồi, nhưng còn phải đưa chìa khóa nhà kho cho Đại Bảo.”
Sở Tu Viễn không tán đồng: “Đừng đưa cho nó trước. Chỉ cần ghi lại nơi cất chìa khóa trong thư là được.”
Lâm Hàn ngẫm lại, nếu Sở Dương đã biết vậy ngày Sở Bạch Bạch biết cũng không còn xa: “Cũng đúng. Ngày mai nhớ hỏi rõ bệ hạ.”
Hoàng đế Thương Diệu cân nhắc một đợt mưa to qua đi thì trời có thể trong được tới mười ngày nửa tháng, ngày kế Sở Tu Viễn hỏi y khi nào xuất phát, hoàng đế Thương Diệu bèn nói ngày hai mươi sáu.
Lúc đầu Thương Diệu định xuất phát ngày hai mươi bốn, nhưng đó là ngày hưu mộc, Sở Dương, Sở Ngọc và Sở Bạch Bạch đều ở nhà, e là Lâm Hàn khó ra cửa, Thương Diệu mới chuyển sang ngày hai mươi sáu.
Mấy ngày còn lại đối với Lâm Hàn hay hoàng đế đều trôi qua thật nhanh.
Sáng sớm ngày hai mươi sáu, Lâm Hàn phân phó đầu bếp làm nhiều món hài tử thích ăn, nhìn ba nhi tử ăn no uống đủ rời nhà, lập tức sai nha hoàn lấy hành lý của nàng và Sở Tu Viễn ra.
Giờ Tỵ hai khắc, ngoài phủ Đại tướng quân xuất hiện thêm hai chiếc xe ngựa vừa to vừa rộng.
Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn vừa ra cửa đã lập tức đi về phía chiếc xe ngựa phía sau, rèm chiếc xe trước lại mở ra, Thương Diệu xuất hiện trước mặt hai người, không đợi bọn họ mở miệng: “Tu Viễn, tới chỗ trẫm.”
Sở Tu Viễn lộ vẻ chần chờ: “Không thích hợp đi?”
“Trẫm nói không thích hợp à?” Hoàng đế Thương Diệu hỏi.
Sở Tu Viễn nghẹn ứ, chỉ có thể nói với Lâm Hàn: “Phu nhân lên trước đi, lát nữa ta sẽ qua.”
Lâm Hàn liếc mắt nhìn hoàng đế, đẩy cửa nhảy lên xe ngựa, lại bị dọa nhảy dựng: “Sao ngài lại ở đây?!” Vẻ mặt khiếp sợ.
Hoàng Hậu hiếm khi thấy nàng thất thố như vậy: “Ta không ở đây, chẳng lẽ lại ở gầm xe sao?”
Lâm Hàn ngưng thở: “Thiếp thân không có ý đó. Là là bệ hạ không nói còn có ngài.”
Hoàng Hậu vừa túm lấy hành lý Lâm Hàn vừa ném lên xe vừa nói: “Mau lên đi đã.” Đợi Lâm Hàn đi vào, đóng cửa xe, Hoàng Hậu mới tiếp tục nói: “Ta cũng mới biết mấy hôm trước thôi. Sớm biết bệ hạ muốn ta đi theo, trước đó vài ngày cũng sẽ không gọi ngươi tới bàn chuyện tuyển phi cho Dịch nhi.”