Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 277

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:57:04
Lượt xem: 68

Sau khi xạ triều, quần thần rời đi, Hoàng đế Thương Diệu đang định chuẩn bị đứng dậy thì phát hiện Sở Tu Viễn vẫn chưa có ý định rời đi nên thật thà ngồi lại.

Sở Tu Viễn thấy cảnh ấy, lúc này mới trình tờ giấy mà Lâm Hàn đã viết lên.

Thương Diệu cầm lấy thì nhận ra nét chữ như gà bới của Lâm Hàn, xem qua một lượt rồi không khỏi thắc mắc: “Phu nhân của ngươi đổi sang luyện đan từ bao giờ thế?”

Sở Tu Viễn cười hỏi: “Thế những đan dược luyện ra thì ăn như thế nào?”

Thương Diệu: “Cái này thì phải hỏi phu nhân của ngươi. Phu nhân của ngươi xưa giờ háu ăn, ngày nào đó nói với trẫm là đá cũng có thể ăn, trẫm cũng không thấy bất ngờ.”

Sở Tu Viễn thấy thế thì không dám vòng vo với Hoàng đế tỷ phu của hắn nữa: “Phu nhân tình cờ có được, cũng không biết có được hay không, thợ thủ công có tay nghề giỏi ở vườn Phù Dung rất nhiều, bệ hạ để bọn họ thử trước đi.”

Thương Diệu đang có ý định này: “’Liệu có nổ tung không?”

Sở Tu Viễn: “Không đâu. Phu nhân nói làm ra sẽ giống như bụi đất, có thể dùng để xây tường, vững chắc hơn so với cát bụi nhiều.”

Thương Diệu nghe thế thì lại nhìn tờ giấy trong tay: “So với nước hồ thì như thế nào?”

Sở Tu Viễn: “Vững chắc như nhau, không sợ gió thôi hay phải dãi nắng dầm mưa.”

Thương Diệu lập tức sai Tiểu Hoàng Môn gọi quản sự của vườn Phù Dung. Sau đó y hỏi Sở Tu Viễn: “Muốn ban thưởng cái gì?”

Trung thị lang đứng chờ ở bên cạnh không khỏi nhìn về phía Sở Tu Viễn.

Khóe mắt Sở Tu Viễn để ý đến điều này, phát hiện gã chính là đường huynh của mỹ nhân mới kia thì trong lòng lập tức cảm thấy buồn cười… dễ bị kích thích quá.

Trên mặt Sở Tu Viễn vẫn là nụ cười nhạt như ban nãy: “Chuyện nhỏ như này, không dám xin thưởng.”

Thương Diệu cười giễu: “Trẫm không hỏi ngươi, hỏi phu nhân ngươi ấy.”

Sở Tu Viễn: “Đúng là phu nhân nói như thế.”

Trong lòng Thương Diệu lập tức có một dự cảm không lành, y cứ luôn cảm thấy Lâm Hàn đang giấu đại chiêu nào đó: “Tu Viễn, trẫm lại hỏi ngươi lần nữa, cũng là lần cuối cùng, bây giờ không nói thì sau này không được phép nhắc đến chuyện này.”

Sắc mặt của Sở Tu Viễn thay đổi.

Thương Diệu thấy thế thì rất buồn cười: “Nói hay là không nói hở?”

Chuyện đã đến nước này, Sở Tu Viễn không dám không nói: “Phu nhân nói thứ này có thể dùng để lát đường, Hôm nào trải đường xong, lúc nào bệ hạ đi khảo sát những con đường ấy dẫn nàng đi cùng là được.”

Thương Diệu: “Trẫm muốn nghe câu gốc.”

Sở Tu Viễn: “Phu nhân muốn thần dẫn nàng ra ngoài đi chơi.”

Thương Diệu: “Chỉ đi chơi thôi hay là chu du khắp thiên hạ?”

Sở Tu Viễn phục luôn rồi, sao chẳng có thứ gì giấu nổi được y vậy: “Cái sau…”

Thương Diệu biết tỏng là như thế: “Đại Bảo Bảo nhà người thì thế nào?”

Sở Tu Viễn: “Trong một chốc một lát đường không lát xong được đâu, Đại Bảo Bảo sắp lớn rồi.”

Lo Hoàng đế tỷ phu của hắn không tin: “Dạo này không những biết chăm nom con cho Sở Mộc mà còn không bám phu nhân như trước nữa, qua mấy năm tiếp, cho dù phu nhân muốn dẫn nó đi cùng thì nó cùng vui lòng đi đâu.”

Thương Diệu: “Ngươi nghĩ hay quá. Dựa vào cái chí bám người của Đại Bảo Bảo, cho dù nó tới sáu mươi tuổi cũng không tách khỏi nương đâu.”

Điều này thì Sở Tu Viễn tin, nhưng hắn càng tin vào việc phu nhân của hắn có cách.

Sở Tu Viễn dứt khoát đáp: “Bệ hạ, thứ này chưa chắc có thể làm ra được.”

Thương Diệu lại nhìn tờ giấy trong tay: “Ngươi nói phải! Bây giờ nói nhiều cũng đều là nói suông. Nghe nói hôm qua Thái tử đến chỗ ngươi, nó không tới chợ Đông chợ Tây à?”

Sở Tu Viễn vô thức đáp: “Không. Làm sao thế?”

Thương Diệu: “Trẫm lo nó ham chơi quá. Dạo gần đây chuyện trẫm giao cho nó, nó hơi chểnh mảng.”

Sở Tu Viễn run b.ắ.n trong lòng, chểnh mảng là có ý gì.

Sau đó nghĩ đến hôm qua Thái tử ở nhà hắn không có gì khác với lúc trước nên Sở Tu Viễn bèn đặt lại sự nghi ngờ ở trong lòng xuống, rồi nói với Thương Diệu rằng: “Hôm khác để phu nhân khuyên bảo nó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-277.html.]

Thương Diệu gật đầu: “Cũng được, nó nghe lời phu nhân của ngươi nhất.”

Thế nhưng Sở Tu Viễn trở về phủ thì không hề nói như vậy, mà hỏi Lâm Hàn rằng: “Nàng có phát hiện ra gần đây Thái tử trở nên ham chơi không?”

Lâm Hàn vô thức đáp: “Không.” Sau đó vội vàng hỏi: “Vì để tìm Đại Bảo Bảo chơi nên nói với bệ hạ là đã làm xong bài tập rồi, sau đó bị bệ hạ phát hiện nó thực chất chưa làm xong ư?”

Sở Tu Viễn nhớ lại lời của Hoàng đế tỷ phu hắn một phen, chỉ nói chểnh mảng chứ không phải nói chưa làm xong. Nhưng có để tâm vào cái này hay không thì hoàn toàn phải xem trong lòng nhìn nhận như thế nào. Chưa nói đến năm nay Thái tử mới mười ba, cho dù nó hai mươi ba thì việc làm ra cũng không thể khiến Hoàng đế tỷ phu của hắn vừa ý mọi chuyện được. Thái tử đâu phải là chính bản thân Hoàng đế bệ hạ đâu.

Lâm Hàn thấy hàng mày của hắn cau lại thì không khỏi thắc mắc: “Hay thật sự là vì mải chơi nên nói dối là đã làm xong bài tập rồi?”

Sở Tu Viễn khe khẽ lắc đầu: “Bệ hạ không nói. Lần nghỉ Mộc sau chắc chắn nó sẽ tới, nàng cứ hỏi nó.” Sau đó nói thêm một câu: “Nó không đề phòng nàng.”

Lâm Hàn rất sợ phụ tử thiên gia cách lòng, bởi vì một khi phụ tử thiên gia xảy ra xung đột, không phải Thái tử liên thủ với Sở Tu Viễn tiêu diệt Hoàng đế thì chính là Hoàng đế Thương Diệu g.i.ế.c c.h.ế.t Thái tử và Sở Tu Viễn.

Hoàng đế Thương Diệu là một Hoàng đế tốt hiếm có, Lâm Hàn không muốn tặng y một đạo kinh lôi để hồn y về địa phủ đâu.

Ngày hai mươi tư tháng tám, ngày nghỉ Mộc, Thái tử đến nhà, Lâm Hàn bèn để Sở Dương, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo đi, để Thái tử chơi cờ với nàng.

Phản ứng đầu tiên của Thái tử là ngó ra bên ngoài, trời vẫn còn chưa tối, mặt trời đang ở hướng Đông Nam chứ không phải ở hướng Tây Bắc, sau đó nó quay sang Lâm Hàn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, cữu mẫu không hề biến thành cữu phụ, trong lòng Thái tử càng lấy làm khó hiểu: “Cữu mẫu, hôm nay người làm sao thế?”

Lâm Hàn bị một loạt hành động của nó chọc cười, nên cố ý hỏi: “Bảo con chơi cờ cùng với ta mà khó thế ư?”

Thái tử lắc đầu liên tục: “Không ạ. Cữu mẫu tìm con cần cái gì, con đều không ngạc nhiên. Ví dụ như hoàng kim, bạc trắng, trân châu pha lê. Nhưng người bảo con đánh cờ, khiến con cứ luôn cảm thấy bên trong có chuyện gì đó. Suy cho cùng khi cữu phụ muốn đánh cờ với người, người đều không buồn quan tâm đến cữu phụ.”

Trong lòng Lâm Hàn rất vui vẻ, đứa bé nhanh trí này là con trai của Hoàng đế, con ruột của y.

Lâm Hàn cho người hầu hạ lui ra.

Thái tử không thể không ngồi nghiêm chỉnh lại, lắng tai nghe lời dạy bảo.

Lâm Hàn rót cho nó chén nước, rồi lấy bàn cờ ra: “Chuyện này ta nghe cữu phụ của con nói.”

Thái tử vô thức hỏi: “Cữu phụ làm sao ạ?”

Lâm Hàn đẩy quân cờ bạch ngọc đến trước mặt nó: “Cữu phụ con không sao, người có sao là con. Nghe cữu phụ của con nói, dạo này con làm việc có chơi chểnh mảng? Có phải cả ngày muốn tới tìm Đại Bảo Bảo chơi đùa không?”

Thái tử kinh ngạc “a” lên một tiếng, va phải ánh mắt “bị ta nói trúng rồi” của Lâm Hàn thì vội vàng nói: Không hề ạ, con không hề chểnh mảng.”

Lâm Hàn nhướng mày: “Giống như trước đây à? Không được lừa ta, nếu không cữu phụ con nói đến tai phụ hoàng con, phụ hoàng con không đánh con thì cũng phải phạt con, ví dụ như bắt chạy mười vòng cung Vị Ương.”

Sắc mặt của Thái tử đột nhiên trở nên giần giật vì hoảng sợ, cuống quýt giơ tay lên nói: “Con có thể thề với trời, thật sự không có mà. Cữu mẫu, cữu phụ nghe ai nói thế? Sao cữu phụ có thể dựa vào lời nói của một người mà nhận định ta ham chơi được. Cữu phụ là đại tướng quân của triều ta, chỉ lắng nghe từ một phía thì không được. Cữu mẫu…”

Lâm Hàn cắt ngang lời nó: “Bớt thừa cơ nói xấu cữu phụ con đi. Bây giờ ta hỏi chuyện của con.”

Thái tử buông tay xuống: “Có hỏi nữa cũng không có. Không tin người cứ hỏi, hỏi Phương Thuận.” Nó giơ tay lên chỉ thái giám đang đứng đợi ở ngoài cửa.

Lâm Hàn xuôi theo tay của nó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nàng nhớ ra gã chính là thái giám thân cận của Thái tử, thường xuyên theo Thái tử đến đây.

Thái tử là trữ quân, chuyện của nó không phải chuyện nhỏ, Lâm Hàn lập tức kêu Phương Thuận đi vào.

Phương Thuận vội vàng chạy vào nói: “Thưa bẩm phu nhân, nô tài có thể làm chứng cho Thái tử, từng câu từng chữ của Thái tử đều là sự thực.”

Lâm Hàn: “Bài tập làm xong hết rồi?”

Phương Thuận đáp: “Thưa vâng. Gần đây bệ hạ có đôi điều không hài lòng với chữ của Thái tử, buổi sáng hôm nay Thái tử dậy cực kỳ sớm, viết mười trang rồi mới đi ăn cơm, ai nấy trong Đông cung đều biết việc này.”

Lâm Hàn không hiểu, nếu Thái tử đã không có điều gì không ổn, vậy sao Hoàng đế lại nói… đợi đã, chẳng lẽ có tiểu nhân gièm pha vu khống.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn nhớ ra nguyên cớ vì sao nàng gả cho Sở Tu Viễn, chính là đứa cháu Trương Hoài nói với Hoàng đế rằng Sở Tu Viễn nên lấy nữ tử họ Lâm.

Hoàng đế g.i.ế.c một Trương Hoài, hiển nhiên sẽ có hàng nghìn hàng vạn kẻ không sợ c.h.ế.t khác, hy vọng bám vào Trương Hoài đứng lên.

Lâm Hàn quan sát Phương Thuận một lúc lâu, cho đến khi gã lộ ra vẻ bất an, Lâm Hàn mới hỏi: “Nói như thế là có người cố ý gièm pha ly gián?”

Thái tử vội hỏi: “Gièm pha ly gián ta và cữu phụ ư? Tại sao chứ?”

Lâm Hàn nào có biết là tại sao, bèn tiếp tục hỏi Phương Thuận: “Dạo gần đây trong cung có chuyện lớn gì xảy ra không?”

Thái tử tiếp lời: “Không có ạ.”

Loading...