Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 275

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:56:58
Lượt xem: 81

Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn nói: “Bất kể ngày mai bà ấy có tới hay không, ngày mai ta lên triều gặp Tôn đại nhân cũng sẽ nói với ông ấy hả?”

Lâm Hàn đang định gật đầu bỗng nhớ tới Tôn Phinh Đình từng nói rằng, lời mà nương nàng ấy nói đều là vì tốt cho nàng ấy.

Lâm Hàn vội nói: “Chàng nói với Tôn đại nhân thì chớ nói là bọn ta bảo đâu đấy. Nếu không lần sau phu nhân của ông ấy thấy Phinh Đình lại nói nàng ấy không biết suy xét.”

Sở Tu Viễn: “Ta biết nên nói như thế nào.”

Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn đến cửa Tuyên Thất thì gặp được Tôn Đình Uý, bèn kéo ông ấy sang một bên, không nhắc tới Lâm Hàn cũng không nhắc tới Sở Mộc mà chỉ nói Tôn Phinh Đình sắp bị phu nhân của ông ấy ép đến điên rồi.

Mấy ngày nay hôm nào phu nhân Tôn gia cũng chạy đến phủ Tắc Bắc hầu, Tôn Đình Úy cũng cảm thấy bà ấy lui tới nhiều quá. Nhưng phu nhân của ông ấy nói, Lâm Hàn chưa từng sinh con đẻ cái bao giờ nên chỗ của Tôn Phinh Đình và Sở Mộc chỉ có thể trông cậy vào bà ấy, Tôn Đình Uý cảm thấy bà ấy nói có lý nên cũng không buông lời ngăn cản.

Tôn Đình Uý là một người thông minh, vừa nghe được lời của Sở Tu Viễn là biết khuê nữ của ông ấy bị ép căng rồi. Nếu không thì sẽ không có khả năng truyền đến tai của Sở Tu Viễn, rồi để hắn ra mặt cho được.

Sau khi hạ triều Tôn Đình Uý lập tức về phủ, về đến nhà không thấy phu nhân của mình đâu, Tôn Đình Uý bèn hỏi người gác cổng, phu nhân của ông ấy đi đâu rồi.

Người gác cổng nói là hướng của hoàng cung.

Phủ đại tướng quân và phủ Tắc Bắc hầu ở ngay cạnh hoàng cung, Tôn Đình Uý lập tức biết phu nhân của ông ấy lại tới đó nữa rồi.

Tôn Đình Uý hơi nhíu mày, vốn muốn tới phủ nha Đình Uý để xử lý công vụ nhưng lúc này cũng không có tâm trạng đi nữa.

Phu nhân Tôn gia đến nhà, Lâm Hàn cũng không trở về phủ đại tướng quân.

Lúc này Sở Tu Viễn đã ở trong phủ đợi Lâm Hàn nhiều giờ rồi.

Trông thấy Lâm Hàn, Sở Tu Viễn liền hỏi: “Hôm nay lại đến à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Chàng đã nói chưa?”

Sở Tu Viễn: “Nói rồi.”

Lâm Hàn không khỏi thở dài một hơi: “Mong là lời của Tôn Đình Uý bà ấy sẽ nghe.”

Sở Tu Viễn buồn cười: “Mệt thế cơ à?”

Lâm Hàn xoa bóp thái dương: “Đừng nhắc nữa. Bây giờ ta vẫn còn cảm thấy đầu đang ong ong, chả trách Phinh Đình chạy tới tìm ta.”

Sở Tu Viễn bước đến xoa bóp huyệt thái dương cho nàng: “Nàng cứ yên lòng thoải mái đi. Xưa giờ phu nhân Tôn gia luôn nghe lời của Tôn đại nhân.”

Ba đứa trẻ nghe thấy giọng nói của Lâm Hàn bèn từ trong thư phòng ấm áp chạy ra.

Sở Ngọc nghe thấy cha nó nói như thế thì không nhịn được nói: “Cha, phu nhân Tôn gia sẽ nói, nam nhân các người không hiểu đâu. Nếu Tôn đại nhân lại khuyên răn, ắt hẳn bà ấy sẽ nói có chừng mực các kiểu. Sau đó Tôn đại nhân tới nha môn Đình Úy, Tôn phu nhân lại tiếp tục ngày đi hai chuyến.”

Cánh tay Sở Tu Viễn cứng đờ, vội hỏi: “Một ngày hai lần?”

Lâm Hàn: “Nói quá. Bình quân hai ngày một lần, gần đây là mỗi ngày một lần, có lẽ là cảm thấy Phinh Đình không nghe lời bà ấy nên bà ấy phải trông coi kỹ hơn chút.”

Sở Tu Viễn tưởng tượng một chốc, bất luận đi đến đâu cũng đều có người để ý săm soi, hắn không khỏi rùng mình một cái: “Cứ tiếp tục như thế, Phinh Đình không điên thì Sở Mộc cũng phải điên.”

Lâm Hàn cười bảo: “Không đâu.”

Sở Tu Viễn ngoắc đầu nhìn nàng: “Phu nhân có ý hay ho gì ư?”

Phu nhân Tôn gia không phải là sinh mẫu không có lương tâm kia của Lâm Hàn, càng không phải là thân thích của Sở gia, ở giữa lại có Tôn Phinh Đình ngăn cách, nhẹ không được mà nặng cũng không được, Lâm Hàn nào có ý kiến hay ho gì: “Hy sinh bản thân ta… tiếp tục tán dóc với nàng ấy. Hoặc là lại khuyến khích bà ấy mở một cửa hàng điểm tâm. Ta không tin bà ấy còn có thời gian rảnh chạy sang đây.”

May mà Tôn Đình Uý khuyên răn được phu nhân của ông ấy.

Mỗi ngày một lần hoặc hai ngày một lần đổi thành năm sáu ngày một lần.

Phu nhân Tôn gia chưa đến hai lần, kinh sư đã đón trận tuyết rơi.

Trời đổ tuyết nên Tôn Phinh Đình không cách nào ra ngoài đi dạo, phu nhân Tôn gia cũng không đến.

Tuyết ngừng, mặt trời ló dạng, hong sạch đường sá, năm mới đến rồi.

Nhiều ngày Tôn Phinh Đình không gặp nương nàng ấy, lo rằng nương nàng ấy thấy nàng ấy thì lại càm ràm nên rất không muốn về nhà mẹ, kết quả đêm giao thừa đổ một trận tuyết lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Phinh Đình nhìn thấy bên ngoài phủ bạc trắng cả một vùng, lập tức vui mừng tới nỗi cười to. Sau khi cười xong, Tôn Phinh Đình để Sở Mộc tự mình đi, nói rằng đường trơn nên không yên tâm để nàng ấy tới.

Phu nhân Tôn gia không thể gặp được khuê nữa không những không bực bội mà còn cảm thấy nàng ấy hiểu chuyện.

Ngày mười tám tháng Giêng, ngày nghỉ Mộc, phu nhân Tôn gia tới thăm Tôn Phinh Đình, thấy mặt nàng ấy tròn trịa lên không ít thì lại khen Tôn Phinh Đình chăm bản thân tốt.

Tôn Phinh Đình tiễn nương nàng ấy đi rồi đi tìm gương, từ trong chiếc gương đồng ám vàng trông thấy bản thân mập lên một vòng liền lập tức sai nha hoàn cất các loại quả hạch như hạt óc chó, hạt dưa đi.

Cuối tháng hai, bụng Tôn Phinh Đình to lên, mặt và cơ thể không béo nữa, Tôn Phinh Đình mới yên lòng.

Thế nhưng phu nhân Tôn gia không vui lòng cho lắm, cảm thấy nàng ấy gầy đi.

Tôn Phinh Đình định nói với nương nàng ấy rằng thẩm thẩm nhà bên nói nàng ấy như thế này vừa đẹp, nhưng vừa nghĩ đến Lâm Hàn chưa sinh con bao giờ, nói ra nương nàng ấy lại cảm thấy Lâm Hàn nói vớ vẩn, nàng ấy bèn dứt khoát kéo Hoàng hậu ra.

Phu nhân Tôn gia vừa nghe thấy Hoàng hậu nói Tôn Phinh Đình như thế này vừa đẹp, có lòng khuyên nàng ấy ăn thêm một chút cũng dám dám khuyên.

Tôn Phinh Đình thấy chiêu này hữu hiệu nên từ sau ấy đều lôi Hoàng hậu ra chặn đứng nương nàng ấy.

Lúc Tôn Phinh Đình đang đấu trí đấu dũng với nương nàng ấy, Lâm Hàn cũng không được rảnh rỗi.

Ba gian cửa hàng mà Lâm Hàn mua ở chợ Tây đã cho người khác thuê hai gian, một gian khác thì giữ lại để nàng bán cây giống. Nhưng người ngoài không biết, tưởng rằng người bán cây giống chính là người thuê cửa hàng của Lâm Hàn, giữa tháng hai có tới quán hỏi khi nào bán cây giống, bọn họ còn muốn mua mấy cây.

Người của cửa hàng mà Lâm Hàn thuê không hề biết chủ nhân của cửa hàng là phu nhân của đại tướng quân, bởi vì vẫn luôn là người mua sắm và Hà An ra mặt.

Sau đó người thuê cửa hàng gặp được người mua sắm bèn hỏi ông ấy chuyện cây giống.

Lúc người mua sắm quay về phủ đã bẩm chuyện này với Lâm Hàn, Lâm Hàn bèn để người mua sắm tới vườn Phù Dung lấy cây giống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-275.html.]

Đúng lúc ấy Sở Tu Viễn đang ở thư phòng của tiền viện, nghe thấy lời của Lâm Hàn và người mua sắm bèn từ trong thư phòng đi ra: “Phu nhân, có phải nàng nên bán hết đống cây giống con ở trong phủ đi trước không, rồi hẵng tới vườn Phù Dung?”

Lâm Hàn: “Giờ ta kêu người đào ra, chiều kéo đến chợ Tây bán.”

Sở Tu Viễn bước đến, liếc nhìn thứ ở hai bên vườn cây ăn quả, chi chít dày đặc phải đến ba mươi năm mươi cây: “Nhiều như thế này mà nàng có thể bán hết trong hai ba ngày được ư?”

Năm ngoái Sở Tu Viễn nói như thế, Lâm Hàn sẽ nói bán không hết. Nhưng hiện giờ có người tìm đến cửa mua cây giống, nói rõ kết quả mà năm ngoái bọn họ mua về.

Đồn miệng truyền lời ra, Lâm Hàn chỉ lo không đủ để bán: “Có muốn cá cược không?”

Suýt chút nữa Sở Tu Viễn bị sặc nước bọt của chính mình, hắn cứ tưởng Lâm Hàn sẽ nói qua mấy hôm nữa lại đến vườn Phù Dung nhổ cây giống: “Cược cược, một nữ nhân như nàng mà chỉ biết đánh cược. Không sợ dạy hư con cái à!”

Lâm Hàn bị hắn nói mà ngẩn người, định thần lại thì hai tay chống hông bảo: “Đại tướng quân…”

Sở Tu Viễn cắt ngang lời nàng: “Không tỉ thí.”

Lâm Hàn tức quá hóa cười, bẹo một cái lên eo hắn.

Sở Tu Viễn hít vào một hơi, ra sức nghiến răng, đoán được là có lẽ tay Lâm Hàn cũng đau rồi mới mở miệng bảo: “Vừa vừa phai phải thôi nha, phu nhân.”

Lâm Hàn buông tay.

Sở Tu Viễn lập tức cảm thấy sống dậy, rồi hỏi nàng: “Tay có đau không?”

Lâm Hàn nhướng mày: “Còn muốn thử nữa hả?”

Sở Tu Viễn cuống quýt lùi về sau một bước.

Lâm Hàn dở khóc dở cười: “Chàng có ý đồ gì đấy. Nói chuyện nghiêm túc, ta định qua mấy hôm nữa bảo Hà An tới Nha Hàng xem xét.”

Sở Tu Viễn: “Lại muốn mua cửa tiệm nữa?”

Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Đại Bảo đã mười lắm rồi. Ta định mua một ngôi nhà bên ngoài cho nó. Để ý trước đã, năm nay có thể mua được thì mua, mua không được thì đợi đến sang năm. Sau đó tu sửa lại đôi chút, rồi bổ sung thêm đồ dùng trong nhà, khi ấy có lẽ Đại Bảo cũng mười tám mười chín tuổi rồi. Đến khi ấy muốn mời bạn bè đến chơi cũng không cần hỏi ý ta và chàng nữa. Bạn bè của nó cũng không cần lo đụng mặt chàng.”

Sở Tu Viễn không khỏi thắc mắc: “Ta thì làm sao?”

Lâm Hàn: “Quyền cao chức trọng, thấy chàng thì đến cả thở mạnh cũng không dám. Nói như thế đại tướng quân đã vừa ý chưa hở?”

Đại tướng quân rất vừa lòng, bởi vì người nói lời này là Lâm Hàn, hắn không dám không vừa lòng.

Lâm Hàn thấy hắn cười lặng thinh bèn coi như Sở Tu Viễn đồng ý rồi.

Buổi chiều, cây giống được kéo đến chợ tây, không ngoài dự liệu của Lâm Hàn, còn chưa đến giờ Dậu đã bán hết sạch.

Sáng ngày hôn sau, Lâm Hàn sai Hà An tới Nha Hàng mua cửa tiệm và nhà ở.

Lâm Hàn đã mua hai cửa tiệm, sở dĩ mua tiếp là muốn sau này ba huynh đệ Sở Dương, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo mỗi đứa một chỗ, kẻo vì tiền tài mà tổn hại hòa khí.

Chuyện này Lâm Hàn không nói với Sở Tu Viễn, nếu không hắn chắc chắn sẽ cảm thấy Lâm Hàn nghĩ quá nhiều.

Cửa tiệm thì dễ mua nhưng nhà cửa phù hợp với yêu cầu của Lâm Hàn thì lại khó, đến nỗi mà khi con của Sở Mộc ra đời, Lâm Hàn lại làm được mấy chục cân mật ong, Sở Ngọc cũng đã tới Thái Học, vẫn chưa mua được nhà.

May mà Sở Dương mới có mười năm tuổi, còn năm năm nữa mới đến năm nhược quán, nên Lâm Hàn cũng không sốt ruột.

Ngày mười tám tháng tám, ngày nghỉ Mộc, sau khi ăn sáng xong, ba đứa trẻ bèn chạy sang cách vách… đi thăm đứa cháu gái của chúng nó.

Có lẽ là Sở Tu Viễn và Lâm Hàn thật sự không để ý nam hay nữ, nên mười tháng mang thai, vào cái ngày dưa chín cuống rụng, Tôn Phinh Đình thật sự sinh được một bé gái.

Cái ngày đứa bé ra đời, Tôn Đình Úy và phu nhân Tôn gia đều ở đó, vừa nghe bà đỡ nói là bé gái, phu nhân hai người họ cùng quay sang nhìn biểu cảm của Lâm Hàn và Sở Tu Viễn, lo lắng rằng hai người sẽ không vui.

Không đợi Sở Tu Viễn và Lâm Hàn tỏ thái độ, Đại Bảo Bảo đã hỏi bà đỡ là bé trai hay là bé gái.

Trong lòng bà đỡ lấy làm khó hiểu, đại tướng quân và phu nhân của đại tướng quân còn chưa cất lời, tiểu hầu gia sốt ruột như thế làm gì.

Tiếc rằng bà ấy là người thấp cổ bé họng nên chỉ dám nghĩ ở trong bụng, chứ trên miệng vẫn thành thật trả lời Sở Đại Bảo Bảo, là một cô nương.

Sở Đại Bảo Bảo lập tức vui tới nỗi cười toét miệng, cô nương được, nó thích nhất là tiểu cô nương, các kiểu.

Lời này khiến phu nhân Tôn gia và Tôn Đình Uý ngẩn người, không khỏi nghi ngờ Đại Bảo Bảo đang nói móc nói mỉa.

Lâm Hàn và Sở Tu Viễn lại rất hiểu rõ rằng Đại Bảo Bảo thật sự rất vui, bởi vì nó lo Tôn Phinh Đình sinh được một tiểu Đại Bảo Bảo, rồi nương nó sẽ không thương nó nữa.

Đúng lúc Tôn Đình Uý không kiềm lòng được sắp mở miệng hỏi có phải Đại Bảo Bảo ngốc rồi không thì Sở Tu Viễn mở miệng nói, Sở gia nhà bọn họ dương thịnh âm suy, thêm một cô nương là chuyện rất tốt.

Có lẽ tiểu cô nương biết cha nương cùng với ông bà và ba tiểu thúc đều thích mình nên lúc không đói không ị không tè đều không hề khóc, ai chọc con bé thì con bé cũng cười, đến nỗi ngay cả đứa trẻ nghịch ngợm như Đại Bảo Bảo cũng không nén nổi lòng mà yêu thích con bé.

Có điều Đại Bảo Bảo cũng có nỗi lo lắng mới, lo nương của nó cũng yêu thích cháu gái bé bỏng ngoan ngoãn, vậy nên nó bèn nói với Tôn Phinh Đình rằng cháu gái hãy còn nhỏ, đừng bế con bé ra ngoài kẻo cảm lạnh. Chứ thực chất là sợ Tôn Phinh Đình bế đứa bé tới nhà nó, rồi từ ấy trong mắt trong lòng của nương nó chỉ có mỗi mình cháu gái thôi.

Tôn Phinh Đình không biết chân tướng còn tưởng Đại Bảo Bảo lớn rồi hiểu chuyện rồi.

Lúc mới đầu Sở Mộc còn nghi ngờ Đại Bảo Bảo nhưng hễ có thời gian rảnh là Đại Bảo Bảo lại sang, dần dà Sở Mộc cảm thấy là hắn hẹp hòi.

Nhưng mà Sở Đại Bảo Bảo lừa được ai chứ không lừa được cha nương của nó.

Ba huynh đệ ra khỏi chính viện, Sở Tu Viễn không nén lòng được hỏi Lâm Hàn: “Đứa bé kia đâu phải do nàng sinh ra, cả ngày nàng cứ lo lắng cái gì thế?”

Lâm Hàn: “Đại Bảo và Nhị Bảo tới Thái Học, trong phủ chỉ còn lại một mình nó, nếu ta giúp Phinh Đình chăm sóc đứa bé thì trong phủ chẳng còn có ai nói chuyện với Đại Bảo Bảo nữa, sao nó có thể không lo cho được. Cơ mà đợi đến khi nó tới Thái Học là ổn thôi.”

Sở Tu Viễn tỏ vẻ nghi ngờ với việc này: “Nó sẽ không nhớ nhà đâu nhỉ?”

Lâm Hàn cười lắc đầu đáp: “Không đâu!”

“Cái gì không đâu ạ?”

Sở Tu Viễn và Lâm Hàn nhìn nhau một cái rồi nhìn ra bên ngoài.

Loading...