Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:45
Lượt xem: 70
Lâm Hàn thân là người từng trải nên biết trẻ con lớn như thế để ý thể diện, nàng bèn cười nói: “Nương và đệ đệ không xuống. Buổi chiều có cần nương tới đón con không?”
Tận trong đáy lòng Sở Dương rất muốn nhưng cậu lại lo lắng bị bạn học trông thấy: “’Hay là thôi đi vậy.”
Lâm Hàn khẽ cười nói: “Được. Bánh ngọt nương cho con mang đi ở chỗ Bích Hải. Sau khi tan học bạn học tìm con đòi thì cho mọi người một ít nhưng không được quá nhiều, nếu không thì ngày nào bọn họ cũng sẽ tìm con đòi.”
Sở Dương: “Học trò của Thái Học đều là con cái của trăm quan, có thứ của ngon vật lạ gì mà chưa từng ăn đâu ạ. Sẽ không tìm con đòi xin đâu.”
Đại Bảo Bảo không kiềm lòng được nói: “Bánh ngọt nương làm bọn họ chưa ăn bao giờ cả.”
Sở Dương đang định phản bác nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, ở bên ngoài bánh ngọt không được bán, ngoài gia đình bọn họ và hoàng gia ra thì đúng thật là không có ai từng ăn cả.
Sở Dương sợ Lâm Hàn lo lắng nên tức khắc nói: “Nương, con biết rồi, mọi người cũng quay về đi. Nhị Bảo và Đại Bảo Bảo còn phải đi học nữa.”
Lâm Hàn nhìn cậu đi vào rồi mới quay về.
Buổi chiều Lâm Hàn cùng với gia đinh đi đón Sở Dương. Có điều Lâm Hàn không xuống xe, vì vậy nên khi Sở Dương lên xe trông thấy Lâm Hàn thì giật mình, lắp ba lắp bắp hỏi: “Nương sao nương lại ở đây?”
Lâm Hàn giả vờ suy tư một hồi: “Con mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn so với bọn họ nên nương lo bọn họ sẽ bắt nạt con.”
Sở Dương không khỏi bật cười: “Nương quên rồi ư, bọn họ đều là người thường, còn con là Thiên Hộ hầu. Bọn họ không dám bất kính với con đâu.”
Đúng thật là Lâm Hàn quên béng mất điểm này: “Vậy ngày mai nương không tới nữa nhé?”
Sở Dương gật đầu: “Nương, ngày mai làm bánh đậu xanh cho con nhé.”
Lâm Hàn: “Bánh ngọt không ngon ư?”
Sở Dương khe khẽ lắc đầu: “Không phải ạ. Bánh đậu xanh đều là những miếng nhỏ, nếu bạn học của con muốn nếm thử thì con đưa cho bọn họ một miếng là được. Mấy cái bánh ngọt to quá, hôm nay lúc con chia một cái bánh ngọt ra làm bốn phần, con phát hiện có người không nhịn được mà bĩu môi, chắc hẳn trong lòng đang nói con bủn xỉn.”
Lâm Hàn cau mày, có hơi không vui: “Sau này cách xa cái người bĩu môi kia ra một chút. Bánh ngọt là của con, con thích cho ai thì cho người ấy, chúng ta cũng không mắc nợ bọn họ, còn không biết xấu hổ mà chê ít. Người như thế thì dù con có cho hắn cả chiếc, hắn cũng không biết đủ.”
Sở Dương cũng nghĩ như vậy: “Con biết rồi ạ. Nương, ngày mai còn làm bánh ngọt không ạ?”
Thái Học lo bữa ăn trưa nên Sở Dương không thể ra ngoài, Lâm Hàn lo cậu giữa giờ học sẽ đói nên bèn chuẩn bị cho cậu ba chiếc bánh ngọt, hai chiếc để lại cho buổi sáng và buổi chiều ăn, một chiếc chia cho bạn học.
Lâm Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Con ăn được bao nhiêu?”
Sở Dương: “Hai chiếc ạ.”
Lâm Hàn hài lòng: “Không được phép lừa ta. Sau này ta kêu Mộc ca của con tới Thái Học xem xem, nếu như con dám lừa ta thì đừng trách ta xử lý bạn học của con.”
Sở Dương không khỏi “a” lên một tiếng, không phải nên xử lý cậu sao.
Lâm Hàn: “Con là nhi tử của ta, ta không nỡ lòng đánh con. Ta đánh bạn học con tới nỗi kêu cha gào nương, bọn họ sẽ không dám tìm con đòi đồ ăn nữa, ta vẫn có thể đạt được mục đích thì hà tất phải khiến bản thân đau lòng.”
Sở Dương phục luôn rồi: “Vậy thì không có ai chơi với con nữa.”
Lâm Hàn: “Nếu đã biết điểm này thì để bản thân cứng cỏi lên chút. Chọc thủng trời đã có cha con gánh vác cho con rồi.”
Sở Dương không khỏi nói: “Cha biết lại quở trách nương đấy.”
Lâm Hàn: “Hắn không dám đâu, trừ phi muốn ngủ ở thư phòng.”
Sở Dương nghe thế thì lập tức chẳng nói được gì.
Sáng ngày hôm sau, nghỉ ngơi giữa giờ học, Sở Dương lấy hộp đựng đồ ăn ra, người ngồi cùng bàn với cậu lập tức quay sang nhìn nó, đợi cậu lấy bánh ngọt ra.
Sở Dương thấy thế thì dừng lại nói: “Nương của ngươi chuẩn bị cho ngươi cái gì vậy?”
Bạn cùng bàn của cậu mở hộp thức ăn ra, mặt đầy vẻ chê ghét: “Bánh gạo, ngoài vị ngọt ra thì chả có vị gì.”
Lúc này Sở Dương mới mở hộp thức ăn lấy một miếng bánh đậu xanh vị hơi ngọt ra, thấy bạn cùng bàn vươn tay ra, cậu vội vàng nói: “Khoan đã, nương ta nói ta đang độ phát triển cơ thể, không thể chia cho bạn học được. Nếu ta rất muốn chia cho bạn học thì phải trao đổi với bạn học, nếu không ai ăn đồ của ta thì nương ta sẽ đánh kẻ ấy.”
Tay của người bạn cùng bàn với Sở Dương cứng đờ giữa không trung, bạn cùng bàn cũng muốn lấy một miếng đều lộ ra ý cười, cảm thấy Sở Dương đang nói linh tinh, cực kỳ buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-272.html.]
Sở Dương: “Ta không lừa các ngươi đâu. Công phu của nương ta xuýt xoát với cha ta. Không tin thì quay về hỏi trưởng bối trong nhà các ngươi.”
Tất cả mọi người đều không tin, buổi tối trở về nhà hỏi thăm trưởng bối thì ai nấy đều giương mắt ếch lên. Trưởng bối của bọn họ không nói Lâm Hàn từng lên chiến trường mà là nói Lâm Hàn từng răn dạy Sở Mộc, đến nỗi mà tiểu hầu gia bướng bỉnh cố chấp ở bên ngoài về đến nhà cũng phải ngoan ngoãn hệt như con mèo bệnh.
Nếu như đổi lại là Sở Tu Viễn, trưởng bối trong nhà còn có thể tìm Hoàng đế bệ hạ lý luận, đường đường là học trò của Thái Học lại bị một nữ nhân đánh một trận, truyền ra ngoài còn có thể khiến người ta c.h.ế.t cười, từ đó trở đi, bạn học của Sở Dương cũng không dám lợi dụng cậu nữa, sợ lời Lâm Hàn nói là thật, sẽ bắt bọn họ đánh một trận.
Tuổi tác của Sở Dương hãy còn nhỏ, Lâm Hàn lo cậu sẽ nhiễm phải cái gì đó không tốt nên ngày nghỉ Mộc cậu đòi tới nha môn của Đinh Úy thăm thú, Lâm Hàn có đồng ý nhưng cũng để Bích Hải đi theo nó, không cho phép cậu tới gần người chết.
Bích Hai coi trông Sở Dương một tháng thì phủ Tắc Bắc hầu bên cạnh có hỉ.
Lâm Hàn là thẩm thẩm mang theo quà cáp tới cách vách nói chuyện một lúc với Tôn Phinh Đình rồi sai người tới thông báo cho nương của Tôn Phinh Đình.
Quán ăn của Tôn gia buôn bán tấp nập, có thể nói là tiền ngày càng nhiều, thế nên phu nhân Tôn gia mua mây nha hoàn. Bà ấy ít việc và có lẽ suy xét đến việc Lâm Hàn chưa từng sinh con bao giờ nên phu nhân Tôn gia có thời gian rảnh sẽ đến.
Vào mùa rét đậm, Sở Dương, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo đều được nghỉ.
Lâm Hàn dẫn ba đứa trẻ đi nướng hạt dẻ và khoai lang ở trong sân thì Tôn Phinh Đình đến.
Vừa nhìn thấy nàng ấy, Lâm Hàn giật mình bảo: “Sao ngươi lại đến?”
Tôn Phinh Đình rất ít khi qua, mà bản thân nàng ấy có hơi sợ Lâm Hàn, bị Lâm Hàn hỏi như thế thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Lâm Hàn thấy vậy thì cố ý hỏi: “Sở Mộc bắt nạt ngươi à?” Không đợi Tôn Phinh Đình mở miệng, Lâm Hàn đã nói với Sở Dương rằng: “Đại Bảo, đi lấy cây kiếm bệ hạ ban cho ta tới đây, ta c.h.é.m hắn!”
Tôn Phinh Đình vội vàng nói: “Không phải hầu gia ạ. Hầu gia còn đang ở trong cung vẫn chưa về.”
Hôm nay không phải ngày nghỉ Mộc, nhẩm tính giờ giấc thì Sở Tu Viễn và Sở Mộc vẫn còn đang trên triều, đương nhiên Lâm Hàn biết Sở Mộc chưa về. Nhưng nàng không nói như thế thì có lẽ Tôn Phinh Đình sẽ nàng dọa bỏ chạy mất.
Lâm Hàn: “Vậy tức là tôi tớ trong phủ không nghe lời?”
Tôn Phinh Đình vội vàng lắc đầu: “Không phải!”
Lâm Hàn: “Thế thì là ai?”
Tôn Phinh Đình lắp ba lắp bắp đáp: “Nương của ta…”
Lâm Hàn kinh ngạc kêu lên: “Hả?!”
Ba đứa trẻ không hẹn mà cùng quay sang nhìn Tôn Phinh Đình, trong mắt toàn là vẻ bất ngờ.
Tôn Phinh Đình ngỡ tưởng bọn họ không tin, bèn lặp lại lần nữa: “Nương ta.”
Phu nhân Tôn gia có bao nhiêu sự lo lắng về Tôn Phinh Đình, Lâm Hàn vẫn luôn thấy được. Lâm Hàn thực sự không dám tin phu nhân Tôn gia sẽ ức h.i.ế.p Tôn Phinh Đình. Lâm Hàn nhớ tới Sở Mộc từng đề cập đến rằng, dạo gần đây nhạc phụ của hắn đang vội vàng tìm thê tử cho tiểu cữu tử của hắn, nên nàng bèn hỏi dò: “Nương của ngươi tìm ngươi mượn tiền à?”
Tôn Phinh Đình kinh ngạc “hả” một tiếng, cả người đờ ra, hiển nhiên là không ngờ Lâm Hàn sẽ hỏi như vậy.
Sở Dương không nén lòng nổi mà bật cười: “Nương, chỉ có nương cảm thấy mượn tiền rất làm khó người ta thôi.”
Lâm Hàn: “Nói như thế là con biết hả?”
Sở Dương không nghĩ ngợi gì đã đáp: “Con không biết.”
Lâm Hàn lại hỏi: “Nếu con đã không biết thì sao hay điều ta đoán không đúng?”
Sở Dương muốn nói, từ đầu đã không đúng rồi, phu nhân Tôn gia và tẩu tẩu đâu phải là nương của nương đâu… mê tiền như mạng. Thế nhưng, Sở đại công tử biết một khi lời này thốt lên thì nương cậu sẽ tẩn cậu, cha cậu cũng sẽ tẩn cậu. Chưa biết chừng đến cả Đại Bảo Bảo một đứa trẻ nghịch ngợm cũng sẽ đánh cậu mất.
Sở Dương suy ngẫm rồi dẩu môi về phía Tôn Phinh Đình: “Không tin thì nương hỏi tẩu tẩu đi.”
Lâm Hàn quay sang Tôn Phinh Đình hỏi rằng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Không đợi nàng ấy trả lời nàng đã nói thêm một câu: “Tuy ngươi họ Tôn nhưng là người của Sở gia chúng ta, nếu nương ngươi bắt nạt ngươi thì cứ việc nói thẳng. Ta ra mặt không có tác dụng gì thì còn có thúc phụ ngươi.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Tẩu tẩu, nương của ta lợi hại lắm đấy, có khi bệ hạ còn sợ nương của ta nữa.”
Lâm Hàn không khỏi lườm Đại Bảo Bảo: “Đừng có nói linh tinh, bệ hạ là người lớn nên đại lượng, không so đo với ta.”
Đại Bảo Bảo suy nghĩ rồi nói: “Cho dù bệ hạ không giúp nương thì chúng ta hãy còn có Hoàng hậu cô mẫu.”
Sở Ngọc tán đồng: “Tẩu tẩu, có nỗi niềm gì khó nói thì cứ nói ra là được, ở đây đâu có người ngoài.”