Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:30
Lượt xem: 86
Sở Dương thấy thế thì không khỏi nói: “Nếu bị người nào không biết chân tướng trông thấy, ắt hẳn người ta sẽ cho rằng nương khắt khe với các đệ.”
Đại Bảo Bảo mở miệng đáp: “Huynh đừng ăn.”
Sở Dương: “Ta đâu có ngăn cản không cho đệ ăn đâu.”
Đại Bảo Bảo đáp: “Huynh nói đệ thì huynh không thể ăn được.”
Lâm Hàn không đợi Sở Dương cất lời đã nói: “Cầm đến thư phòng bên cạnh từ từ mà ăn, ta và Mộc ca của con có chuyện cần nói.”
Thái tử nhìn Sở Mộc: “Huynh còn ăn nữa không?”
Sở Mộc xua xua tay, Đại Bảo Bảo bưng bỏng gạo đi về phía Tây.
Sở Mộc rót cho mình một chén nước rồi hỏi Lâm Hàn: “Thẩm thẩm muốn nói cái gì?”
Sở Tu Viễn: “Nhạc mẫu của ngươi có đến.”
Sở Mộc buông chén nước xuống: “Đến chỗ ta ư?”
Lâm Hàn thoáng chỉ vào chính nàng, không đợi Sở Mộc hỏi đã nói: “Nhạc mẫu của ngươi muốn mở một quán ăn, kiếm ít tiền cho cậu em vợ ngươi bàn chuyện cưới gả. Chắc là ngày mai sẽ đưa đầu bếp đến phủ của ngươi học nấu nướng, đến khi ấy chớ khiến người ta khó chịu.”
Sở Mộc cười đáp: “Ngày mai vẫn phải lên triều, ta nào có thời gian rảnh quan tâm chuyện này.”
Lâm Hàn: “Có lẽ sẽ ở trong phủ của người một khoảng thời gian.”
Sở Mộc thấy sao cũng được: “Thích ở bao lâu thì ở bấy lâu, dẫu gì cũng đâu cần ta trả tiền tháng cho bọn họ.”
Lâm Hàn yên lòng, lúc này mới nói: “Cái hôm mở cửa đến đi qua lại, kẻo sau có người đến cửa làm loạn.”
Sở Mộc: “Làm loạn? Kẻ thù của Tôn gia?” rồi quay sang nói với thúc phụ: “Sao ta chưa từng nghe nói đến bao giờ?”
Sở Tu Viễn rót đầy cốc nước cho mình rồi lại rót trà cho Lâm Hàn, mới nói: “Cùng là kẻ thù.”
Sở Mộc: “Nhạc phụ của ta là Đình Uý đó.”
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Người dễ hạ thủ nhất trong tam công cửu khanh chính là Đình Uý.”
Hàng mày của Sở Mộc cau lại, không cất lời, trông chờ hắn tiếp tục nói.
Sở Tu Viễn: “Một lần buộc tội oan là có thể đánh ông ấy quay về nguyên quán.”
Sở Mộc không kiềm lòng được nói: “Một quán ăn cỏn con đến nỗi thế ư?”
Lâm Hàn mở miệng đáp: “Nếu như quán ăn đó càng ngày càng lắm tiền thì sao?”
Từ khi Sở Mộc biết nhớ đã chưa từng thiếu tiền, thế nên hắn vẫn rất khó đỗi tưởng tượng nổi, có người sẽ vì một quán ăn mà mạo hiểm lớn như thế.
Lâm Hàn: “Đã từng nghe nói rằng một phần tiền khó lật đổ được anh hùng bao giờ chưa?”
Sở Mộc đã từng nghe nói, đáp: “Thổi phồng mà thôi.”
Lâm Hàn nói thầm, thật sự không phải. Những năm đó nàng ở huyện Phượng Tường, suýt chút nữa đã bị cái khốn khó làm cho muốn khóc thật to. May mà nàng đã cắn răng gắng gượng vượt qua rồi.
Sở Tu Viễn để ý đến biểu cảm có phần không ổn của Lâm Hàn, vươn tay xuống nắm lấy tay của Lâm Hàn, rồi nói với Sở Mộc: “Không có tốt nhất hơn nữa. Hôm đó thật sự xảy ra chuyện gì, trong lòng ngươi có sự chuẩn bị cũng sẽ không hoảng.”
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Sở Mộc ngẫm nghĩ rồi đáp: “Để xem xem đầu bếp kia có thể học thành cái gì trước đã.”
Lâm Hàn khe khẽ gật đầu, bèn thay đổi chủ đề: “Ngươi và Phinh Đình đã thành thân được mấy tháng rồi…”
Sở Mộc cuống quýt nói: “Không!”
Lâm Hàn vui sướng: “Biết ta muốn hỏi cái gì à?”
Trên gương mặt của Sở Mộc có chút không thoải mái, lẩm bẩm đáp: “Ngoại trừ chuyện con cái thì còn có thể là cái gì nữa.”
Lâm Hàn: “Không phải là ta thúc giục các ngươi. Thê tử của ngươi vô lo qua quýt, ta lo rằng nàng ấy cũng không biết. Hai nha hoàn kia bên cạnh ngươi đều là người kỹ tính, bảo bọn họ chú ý vào.”
Sở Mộc thở phào một hơi đáp: “Quay về ta sẽ nhắc nhở Hoàng Kỳ.” nói rồi không khỏi liếc nhìn Lâm Hàn một cái, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Lâm Hàn: “Muốn nói cái gì?”
Sở Mộc không biết nên mở lời như thế nào, nhìn ngó xung quanh thấy nha hoàn bà tử đều không có ở đây, nhưng vẫn dùng giọng nói rất nhỏ hỏi: “Liệu nàng ấy có giống với thẩm thẩm không?”
Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu, đáp: “Lúc nhỏ ta chưa từng ăn no bao giờ, Tôn Phinh Đình chưa từng phải chịu đói bao giờ. Tạm thời có thể là cơ duyên chưa đến.” Nói rồi dừng lại một thoáng: “Hoàng hậu với bệ hạ ở bên nhau bao nhiêu lâu mới có đại công chúa?”
Sở Tu Viễn tính toán ngày tháng một thoáng: “Hình như là hơn nửa năm.”
Sở Mộc hoàn toàn yên tâm: “Bọn ta mới có hơn ba tháng.”
Lâm Hàn gật đầu nói: “Sau này có con rồi, mời thêm mấy v.ú nuôi, ít bế sang bên này thôi.”
Sở Mộc hơi cau mày lại, rất đỗi không vui: “Thẩm thẩm, chỉ là ta kết hôn thôi mà, thẩm có cần đến nỗi rạch ròi như thế với ta không hả?”
Sở Tu Viễn bật cười.
Trong lòng Sở Mộc bỗng run lên: “Thúc phụ, chủ ý của người à? Thật đúng là thúc thúc ruột thịt của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-265.html.]
Sở Tu Viễn khe khẽ lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm bọn ta rồi. Thẩm thẩm ngươi lo Đại Bảo Bảo trông thấy nàng bế con của ngươi thì sẽ tức giận ném con trai ngươi ra ngoài mất.”
Sở Mộc buột miệng bảo: “Nó dám!”
Đại Bảo Bảo ăn quá nhiều bỏng gạo nên khát, bèn chạy đến tìm nương cậu xin chút nước uống, không ngờ đến cửa liền nghe thấy cha cậu đang nói xấu nó, Mộc ca của cậu đang dọa nó, thằng bé nhảy một bước đến cửa, to giọng nói: “Ta dám!”
Sở Mộc hồi thần lại bèn móc móc ngón tay về phía Đại Bảo Bảo: “Qua đây!”
Đại Bảo Bảo hai tay chống nạnh, vênh váo hống hách bảo: “Huynh gọi ta tới là tới, ta không có nể mặt vậy.” cậu hừ một tiếng: “Nực cười!” Rồi quay người chạy.
Ba người sững người.
Lần này là Sở Tu Viễn hồi thần đầu tiên, hắn quay sang Lâm Hàn, lấy làm khó hiểu hỏi: “Thế này là nó làm gì vậy?”
Lâm Hàn đang định đáp là không biết thì thằng bé lại xuất hiện ở cửa lần nữa: “Đại Bảo Bảo, có phải có chuyện gì không?”
Sở Mộc nói thay thằng bé: “Ngứa da!”
Đại Bảo Bảo không vui vẻ đáp: “Huynh mới ngứa da ấy!”
Sở Mộc: “Không phải tìm đòn, cứ mỗi chốc đi một chuyến làm gì, khoe là đệ trắng hơn hôm qua à?”
Đại Bảo Bảo lườm hắn một cái, từ đối diện hắn đi vòng đến sau lưng Lâm Hàn, ôm lấy cổ Lâm Hàn, ngả lên lưng nàng, uốn a uốn éo nói: “Nương…”
Cả người nương cậu nổi da gà da vịt.
Lâm Hàn tách cánh tay cậu ra, kéo thằng bé đến bên người: “Con đến tìm nương chơi hay là để nương ra ngoài chơi với con?”
Hôm nay có ba ca ca chơi với Đại Bảo Bảo nên tạm thời Đại Bảo Bảo không muốn chơi với nương nó, vậy nên không khỏi lắc đầu.
Sở Tu Viễn nói: “Không có chuyện gì thì ra ngoài, ta và nương con vẫn còn chuyện cần nói.”
Ánh mắt của Đại Bảo Bảo dời về phía cha nó: “Nói xấu con à?”
Sở Tu Viễn nghẹn họng, đứng lên định đánh nó.
Đại Bảo Bảo sợ kinh hồn: “Nương!”
Lâm Hàn giữ cánh tay hắn lại, Sở Tu Viễn trừng mắt với Đại Bảo Bảo một cái rồi mới ngồi lại.
Đại Bảo Bảo thở phào một hơi, thành thực nói: “Nương, con khát.” Sau đó cầm lấy chén nước của Lâm Hàn.
Lâm Hàn cản thằng bé lại.
Đại Bảo Bảo lấy làm khó hiểu: “Nương cũng khát ạ?”
Lâm Hàn bưng chén nước của Sở Tu Viễn cho thằng bé: “Nương là nữ nhân, con là tiểu nam tử hán, đồ của con và ta không thể dùng chung, nam nữ có sự khác biệt, thầy dạy của con đã nói với con chưa?”
Đại Bảo Bảo gật đầu: “Nhưng nương là nương ruột của con mà.”
Lâm Hàn sợ thằng bé nảy sinh tâm lý phản nghịch, nên không nghiêm mặt răn dạy cậu mà khẽ cười nói: “Nương ruột cũng không được.”
Đại Bảo Bảo đang định đáp vâng thì nhìn thấy cha nó, bỗng nhiên cậu nhớ đến một chuyện: “Sáng sớm nay cha có dùng bát đựng canh của nương.”
Lâm Hàn: “Ta và cha của con là phu thê, phu thê như một, không phân biệt đồ riêng. Ví như Mộc ca của con và tẩu tẩu của con, hai người như thế mới có đời sau. Đại Bảo Bảo, nương nói như thế con có thể hiểu được không?”
Đại Bảo Bảo đã chín tuổi rồi, đương nhiên có thể hiểu. Nhưng cậu khó mà tin nổi, nên không khỏi lầm bẩm: “Tại sao lại là cha ạ?”
Sở Tu Viễn lại muốn đánh thằng bé nghịch ngợm này: “Không có ta thì lấy đâu ra con?”
Đại Bảo Bảo buột miệng đáp: “Con đâu phải do cha sinh.”
Sở Tu Viễn tức điên.
Lâm Hàn không đợi Sở Tu Viễn phát hỏa, hỏi Đại Bảo Bảo trước: “Vậy tại con con giống cha con?”
Đại Bảo Bảo ra sức suy nghĩ nhưng nghĩ không ra: “Con cũng không biết.”
Lâm Hàn: “Tuy con không phải là do cha con sinh ra, nhưng dòng m.á.u đang chảy trên người con giống với cha con. Cha và nương không thể thiếu ai được.” Không đợi cậu mở miệng, nàng nói: “Uống nhanh đi. Đại ca, nhị ca con và Thái tử có khát không?”
Đại Bảo Bảo trút một ngụm nước đầy, ợ lên một cái đáp: “Con không biết ạ.” Rồi trả cái chén lại cho Lâm Hàn: “Nương ơi, con đi chơi đây.”
Lâm Hàn khe khẽ gật đầu, rồi sai nha hoàn mang một ấm nước sôi đến.
Sở Mộc không khỏi liếc một cái về hướng thằng bé mất dạng, rồi hỏi: “Sao lần này dễ đi thế nhỉ?”
Sở Tu Viễn đáp: “Có người chơi với nó. Bình thường lúc này Đại Bảo đang đọc hồ sơ, Nhị Bảo viết sách dạy nấu ăn hoặc luyện đàn, không có ai để ý đến nó, nên chỉ có thể bám lấy thẩm thẩm ngươi như cái đuôi nhỏ.”
Sở Mộc nhớ lại những ngày tháng hắn vẫn còn ở trong phủ một phen, quả đúng là Đại Bảo Bảo rất ít khi bám lấy thẩm thẩm hắn, không phải nói luôn mồm không dứt với hắn thì tức là tìm Sở Dương và Sở Ngọc chơi.
Khi ấy Sở Dương vẫn chưa mê đắm tra án, Sở Ngọc cũng chưa mê mỹ thực. Sau đó nhớ đến khi Đại Bảo Bảo ba bốn tuổi, không những dính người mà còn cực kỳ thích khóc nhè, Sở Mộc lại không kiềm lỏng nổi mà rầu rĩ, bất giác vô tình thở dài một hơi.
Sở Tu Viễn lấy làm khó hiểu, hỏi: “Ngươi lại làm sao thế?”
Sở Mộc: “Bỗng dưng ta phát hiện con trẻ rất dễ thay đổi, cũng rất khó nuôi. Thúc phụ nói coi Phinh Đình có thể…”
Lâm Hàn cắt ngang lời hắn: “Đầu tiên là thê tử ngươi vẫn chưa có chửa, điều thứ hai chưa chắc đã là con trai. Có khả năng là có gái trước rồi mới có trai, thành ra vừa đẹp.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Thẩm thẩm của ngươi nói đúng. Nếu như nó ngoan ngoãn giống như Thái tử, ngươi nghĩ nhiều cũng đều là công dã tràng cả thôi.”