Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 258

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:47:14
Lượt xem: 71

Sở Tu Viễn lại gật đầu: “Ta chính là một người nông cạn. Hôm nay phu nhân mới biết sao?”

Lâm Hàn không làm Sở Tu Viễn thất vọng, nói thẳng: “Đúng vậy. Cho nên ta nghĩ hay là ta tự mở cửa hàng thì hơn. Phải tích cóp nhiều bạc một chút, qua mười tám năm nữa, hồng nhan không còn, chàng nạp tân nhân ——”

Sở Tu Viễn vội vàng cắt ngang lời nàng: “Ta lớn hơn nàng tận mười tuổi, hồng nhan của nàng không còn thì ta cũng thành lão nhân, nạp tân nhân cái gì, đừng ăn nói bậy bạ.”

Lâm Hàn nhắc nhở hắn: “Mỹ lệ vui mắt.”

Sở Tu Viễn: “Bản thân ta đã xấu đi rồi, thêm nhiều mỹ nhân để làm gì. Trừ phi khoét hai con mắt này của ta ra thì mới không nhìn thấy được hào quang của bản thân. Nhưng đến cả chính mình cũng không thấy được thì những tân nhân đó còn có tác dụng gì.” Chuyển qua bên cạnh Lâm Hàn: “Ta nói đùa với nàng mà nàng cũng không biết sao?” Cúi đầu nhìn nàng chằm chằm.

Lâm Hàn cố ý suy tư một lát, ngẩng đầu nói: “Không biết!”

Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn nói nói cười cười với hắn, nhưng hắn lo lắng Lâm Hàn để chuyện này trong lòng, cho nên mới vội vã giải thích. Mà nay thấy nàng cố ý nói như vậy, hắn đã xác định được nàng chỉ đơn giản muốn chọc tức hắn thôi.

Sở Tu Viễn dùng sức, kéo người vào lồng ngực.

Lâm Hàn cứng người, lập tức giãy dụa.

Sở Tu Viễn siết chặt eo, cằm đặt ở đầu vai nàng, thân thể Lâm Hàn càng thêm cứng nhắc.

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Phu nhân, ta và nàng thành thân lâu như vậy, vẫn chưa quen sao?”

Lâm Hàn đỏ mặt: “Ban ngày ban mặt thế này, sao ta quen được? Chàng cho rằng nữ nhân sẽ giống nam nhân các chàng sao, da mặt dày hơn cả tường thành.”

Sở Tu Viễn hơi hơi ngẩng đầu, chạm vào khóe môi nàng.

Lâm Hàn cuống quýt ngửa ra sau, che miệng lại: “Chàng, chàng —— làm gì đó?”

Sở Tu Viễn: “Lúc trước ở quân doanh nàng câu cổ ta đó, không phải cũng giống vậy sao.”

Lâm Hàn: “Lúc đó đang ở trong quân trướng, không giống chỗ này.”

Sở Tu Viễn cố ý quan sát xung quanh: “Phòng ốc đâu có bị thủng chỗ nào, vững chãi hơn quân trướng nhiều.”

Lâm Hàn rất muốn bóp chết hắn

Sở Tu Viễn cũng không dám đùa quá mức: “Lúc đó các tướng sĩ không dám tiến vào thì bây giờ nha hoàn bà tử thấy cũng sẽ coi như không nhìn thấy.”

Lâm Hàn: “Hài tử thì sao?”

Sở Tu Viễn nhìn về phía tây sương phòng: “Qua mùa hè này để cho bọn nó về viện tử riêng đi.”

Nhưng mà mấy hài tử không nghe lời nàng.

Lâm Hàn nói: “Chàng tự nói chuyện này với bọn nó đi.”

Từ khi ba cái giường Bạt Bộ của hài tử được đưa tới, Sở Tu Viễn đã muốn đuổi bọn nó ra khỏi chủ viện. Nhưng mà nếu không phải là đám trẻ lừa gạt luồn lách cho qua chuyện thì cũng là do Sở Tu Viễn bận rộn nên quên mất, vì thế đến hiện tại vẫn chưa thể nói chuyện đàng hoàng với hài tử.

Ngày mười hai tháng năm, Thái tử sang đây, Lâm Hàn đưa hài tử ra ngoài chơi, Sở Tu Viễn không tìm được cơ hội.

Mười tám tháng năm, ngày hưu mộc, mấy hài tử không cần dậy sớm, Sở Tu Viễn luyện kiếm nửa canh giờ rồi đi tới tây sương phòng túm ba hài tử dậy, biểu đạt sự “bất mãn” của hắn.

Câu trả lời của Sở Ngọc là đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh.

Sở Dương an an tĩnh tĩnh nghe hắn nói xong, cũng à một tiếng rồi đi ra ngoài.

Sở Tu Viễn nhanh chóng bắt lấy Đại Bảo Bảo đang muốn chạy trốn, lôi tiểu hài tử tới trước mặt hắn: “Các con còn muốn ở đây bao lâu?”

Đại Bảo Bảo đánh giá cha nó một phen: “Có phải cha chán ghét bọn con lắm đúng không?”

Sở Tu Viễn theo bản năng nói: “Không phải.”

Đại Bảo Bảo nghĩ nghĩ: “Vậy sao cha luôn muốn đuổi bọn con đi vậy?”

Sở Tu Viễn: “Các con nên trưởng thành.”

Đại Bảo Bảo lắc lắc đầu: “Hai mươi nhược quán, con mới chín tuổi. Cha, bọn con dọn ra cũng được, chỉ cần cha không đánh bọn con.”

Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Ta đánh các con làm gì?”

Đại Bảo Bảo nhìn ra ngoài, trời sáng, chắc mẫu thân nó cũng tỉnh rồi. Chỉ cần nó la lên là mẫu thân sẽ tới cứu nó, cho nên Đại Bảo Bảo nói thẳng: “Con và đại ca, nhị ca mỗi ngày đều đến trước cửa phòng của cha và nương đọc sách. Mỗi đứa đọc một ngày, đọc đến khi trăng lên giữa trời, cha sẽ không đánh bọn con chứ?”

Sở Tu Viễn hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Bây giờ ta phải đánh các con!”

Đại Bảo Bảo gân yết hầu la lên: “Nương!”

Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Lục Hà, Tử Tô, ai đang ở bên đó, mau đi xem một chút.”

Sở Tu Viễn tát một cái vào m.ô.n.g Đại Bảo Bảo, cao giọng nói: “Ta ở bên này.”

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, lau mặt đi tới: “Sáng tinh mơ, con lại trêu chọc cha gì đó.”

Đại Bảo Bảo thoát khỏi tay cha nó, nhảy lên bàn, mở cửa sổ, đối mặt với nương nó: “Cha đuổi bọn con!”

Lâm Hàn vui vẻ, cũng đã rõ mọi chuyện: “Các con cao lên, giường các con ngắn lại, Đại tướng quân nhà ta lo các con ngủ không thoải mái.”

Đại Bảo Bảo quay đầu nhìn cha nó: “Mẫu thân không tìm lý do giúp cha. Cha chắc chắn là không vừa mắt bọn con. Nếu không phải mẫu thân nói bọn con lớn lên giống cha thì bọn con thật hoài nghi cả đám được cha nhặt ven đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-258.html.]

Sở Ngọc từ nhà xí đi ra nghe như vậy, cũng hùa theo: “Con cũng nghi ngờ đó. Nào có cha ai cả ngày cứ muốn đuổi nhi tử đi.” Lại đến bên cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn vào trong, thấy cha nó cười như không cười, tức khắc không dám nhiều lời, chỉ kêu Sở Dương đi rửa mặt.

Lâm Hàn lôi Đại Bảo Bảo đi, cũng không nhắc lại việc này.

Cuối tháng bảy, thời tiết chuyển lạnh, tổ ong đã được mua về, rất nhiều ong mật đặt trong thùng nuôi ong ở hậu viện, số đệm chăn Lâm Hàn sai nha hoàn làm cũng đã xong.

Tổng cộng sáu chiếc chăn tơ tằm, mỗi cái đều dài một trượng, rộng một trượng.

Ba hài tử sáu nha hoàn, Tử Diệp là người ít nói nhất trong số đó. Mà vào hôm chăn tơ tằm làm xong, Tử Diệp cũng không nhịn được hỏi Lâm Hàn: “Phu nhân, làm đệm chăn to như vậy để làm gì? Mặc dù ngài cùng Đại tướng quân dùng chung một cái thì cũng chỉ cần may tám thước là được mà.”

Đệm chăn thời này thường có kích cỡ khoảng bốn thước.

Kích cỡ một trượng này thật sự đã dọa sợ đám nha hoàn trong phủ.

Lâm Hàn cũng không trách nàng ấy hỏi như vậy: “Cùng ta đến phía tây nào.”

Lâm Hàn đưa bọn họ đến phòng Sở Dương, sai nha hoàn trải đệm chăn lên giường, còn lại bốn cái lần lượt được đặt trong phòng Sở Ngọc cùng Đại Bảo Bảo.

Giờ Thân hai khắc, Lâm Hàn đến thư phòng gọi ba hài tử ra ngoài, dẫn bọn nó tới viện của Sở Dương.

Ba hài tử vừa tới cửa đã nhìn nhau muốn bỏ chạy.

Lâm Hàn đã đoán được chuyện này, xoay người vừa lúc nhìn thấy ba hài tử đang âm thầm lui về phía sau, tức khắc vui vẻ: “Không muốn cùng ta vào trong xem có thứ gì sao?”

Ba hài tử không muốn, tiếc là lòng hiếu kỳ nặng hơn tuổi tác, cho nên đã bị nương bọn nó lừa vào trong.

Vừa vào phòng, Lâm Hàn kêu ba hài tử cởi giày trèo lên giường.

Đại Bảo Bảo ôm lấy eo Lâm Hàn: “Mẫu thân, ngài không được hư giống cha.”

Lâm Hàn: “Năm nay không dọn.”

Đại Bảo Bảo buông tay, ngay sau đó vươn ngón út: “Ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi. Ai thay đổi sẽ thành chó con!”

Lâm Hàn ngoéo tay với nó, Đại Bảo Bảo cởi ra giày nhảy lên giường.

Sở Dương hỏi mẫu thân nó: “Hài nhi cũng lên sao?”

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Ngọc cũng theo ca ca nó trèo lên.

Lâm Hàn kéo chiếc chăn đang được gấp đôi trên giường ra, đắp lên người huynh đệ bọn nó: “Nương đã nói dù ba đứa con ngủ cùng nhau thì cái giường này vẫn đủ, không lừa các con đúng không.”

Sở Ngọc kéo đệm chăn, lại dùng chân đo một chút, cả kinh mở to hai mắt: “Rộng như vậy?”

Đại Bảo Bảo nằm trong cùng, kéo đệm chăn trên người nó ra, phát hiện nhị ca của nó bên kia cũng đang đắp chung một cái này, chuyển hướng nhìn Lâm Hàn: “Ba người các con dùng một cái vẫn đủ sao?”

Lâm Hàn lại gật đầu: “Muốn nằm xuống xem thử không?”

Mấy hài tử chưa bao giờ nhìn thấy đệm chăn lớn như thế, nhìn nhau, đồng thời nằm xuống.

Sau khi nằm xuống bọn nó mới phát hiện, bên chỗ Đại Bảo Bảo còn chỗ trống, bên chỗ Sở Ngọc có một khe hở cỡ một thước, cho nên giường của bọn nó chắc rộng khoảng một trượng.

Ba huynh đệ cúi đầu nhìn đệm chăn đang đắp trên người mình, hình như là một mảng nguyên.

Ba tiểu tử đồng loạt nhìn về phía Lâm Hàn.

Sở Ngọc nằm ngoài bìa mở miệng hỏi: “Lúc nương làm giường cho bọn con đã nghỉ tới phải làm thêm đệm chăn to như vậy sao?”

Lâm Hàn vui vẻ: “Sao lại không nghĩ tới, cũng đâu thể để các con ngủ trên ván giường chứ.” Dừng một chút: “Ba huynh đệ các con đều có sân viện riêng rồi, có thể bố trí theo sở thích của mình. Nếu ở phòng mình chán thì có thể sang phòng khác ở vài ngày, thoải mái hơn việc ba đứa con ở chung một phòng nha.”

Đại Bảo Bảo ngồi dậy: “Trời lạnh lắm, rúc vào phòng sẽ ấm hơn.”

Lâm Hàn: “Ngủ chung với đại ca nhị ca không ấm sao?”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Ngủ cùng bọn họ con sẽ không xoay người được, gió sẽ thổi luồn qua cổ con, con không muốn ngủ cùng bọn họ.”

Lâm Hàn: “Buổi tối có thể cùng chơi với nhau, chơi mệt thì trực tiếp nằm xuống, cũng không muốn?”

Đại Bảo Bảo do dự.

Sở Ngọc rất muốn gật đầu nhưng ba huynh đệ bọn nó đã bàn bạc xong, muốn dọn thì cùng nhau dọn, nếu không dọn thì tất cả đều không dọn, lập tức đưa mắt ra hiệu với Sở Dương, huynh nghĩ thế nào.

Sở Dương không muốn ở một mình lẻ loi: “Nương nói năm nay không cần dọn.”

Sở Ngọc: “Sang năm thì sao?”

Đại Bảo Bảo nói tiếp: “Chuyện năm sau để năm sau nói. Có lẽ sang năm mẫu thân sẽ không bỏ được chúng ta đâu.”

Sở Dương lắc đầu: “Có cha ở đó, mẫu thân bỏ được nha.”

Lâm Hàn không nhịn được cười.

Đại Bảo Bảo thấy nàng cười, nghĩ rằng đại ca nó nói đúng rồi: “Lần sau bệ hạ tới đây, ta sẽ nói với bệ hạ cha lại muốn tới biên quan rồi.”

Sở Tu Viễn trở về không thấy Lâm Hàn, hỏi nha hoàn thì mới biết Lâm Hàn ở bên này, vừa tìm tới nơi lại nghe được một câu như thế, lập tức muốn tẩn tên nhóc này một trận: “Thật là nhi tử ngoan của cha.” Âm thanh vừa dứt, căn phòng trở nên yên lặng, Sở Tu Viễn bước vào.

Ba hài tử không hẹn mà cùng kéo chăn trùm lên đầu.

Loading...