Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 247
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:42
Lượt xem: 83
Lâm Hàn: “Mấy nhi tử của Tôn Đình úy không làm việc sao?”
Sở Tu Viễn: “Có. Nhưng giá cả ở Trường An đắt đỏ, bạc kiếm được chỉ đủ để bọn họ dùng.”
Lâm Hàn không nhịn được lắc đầu.
Sở Tu Viễn: “Không tin?”
Lâm Hàn không đáp mà hỏi lại: “Tháng trước chàng đã xài bao nhiêu bạc?”
“Ta?” Sở Tu Viễn cẩn thận ngẫm lại: “Tháng trước ta cũng không có mua thứ gì, ta còn có thể tiêu bạc vào đâu nữa.” Nói xong lại hiểu ra: “Ý nàng là nếu bọn họ tiêu ít một chút thì nhạc mẫu tương lai của Sở Mộc sẽ có bạc mua nha hoàn?”
Lâm Hàn cười: “Đại tướng quân đúng là Đại tướng quân, nói một chút là hiểu.”
Sở Tu Viễn ôm lấy eo nàng: “Vi phu có phải nên nói một tiếng cảm tạ không?”
Lâm Hàn: “Nếu chàng không cảm thấy bản thân đạo đức giả thì cứ nói.”
Sở Tu Viễn lại không nhịn được dồn hết trọng tâm lên người nàng.
Lâm Hàn vội vàng đứng thẳng: “Lại tới?”
Sở Tu Viễn: “Thân thể của phu nhân không giống vi phu, thơm tho mềm mại, vi phu ôm thoải mái, để vi phu ôm một chút đi.”
Lâm Hàn thầm nhủ, ta cũng đâu phải cái gối.
Lại nghĩ tới cả ngày nay hắn bận rộn tới muộn, hai ngày nay lại bận tới khuya nên quyết định để hắn ôm một chút, chỉ ôm một chút thôi: “Mấy hài tử sắp tan học rồi.”
Sở Tu Viễn: “Đây là nhà ta, ta là lão tử của bọn nó, còn phải nhìn sắc mặt của bọn nó sao?!”
Lâm Hàn cảm giác bàn tay trên eo mình đang siết chặt lại, vội nói: “Không nhìn, không nhìn. Nói tiếp chuyện lúc nãy đi, Tôn Đình úy thoạt nhìn cũng không giống kiểu người không có nguyên tắc, sao lại nuông chiều hài tử như vậy.”
Sở Tu Viễn: “Nàng nói mấy nhi tử của Tôn Đình úy sao? Bọn họ không giống vi phu. Ta đi ra ngoài là người khác đều vội vàng muốn mời ta. Hài tử Tôn gia ra ngoài bốn lần, trong đó cũng phải có một lần tự mình tiêu bạc, một lần đó cũng có thể tiêu hết bổng lộc. Đôi khi lại phải mua giấy, bút và mực, lại mua điểm tâm cho người nhà, sao có thể còn thừa bạc được.”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Cũng đúng. Hôm Đại Bảo đến Thái Học, ta cho nó bao nhiêu bạc là phù hợp?”
Sở Tu Viễn sửng sốt, lúc phản ứng lại chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, sao chuyện gì cũng có thể dính tới hài tử vậy.
“Một ngày mười văn tiền.” Sở Tu Viễn nói.
Thái Học cũng tương đương với đại học của Lâm Hàn ở kiếp trước, mười văn tiền tương đương hai mươi, ba mươi đồng. Ở chốn Kinh Sư này, một ngày hai mươi ba mươi đồng cũng chẳng đủ cho một buổi uống trà với đồng học.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàn nói: “Mười văn quá ít, nếu không thì một trăm đi.”
Sở Tu Viễn buông nàng ra, lại sờ vào trán nàng.
Lâm Hàn gạt tay hắn xuống: “Ta không bệnh. Chàng cho ít quá thì hài tử sẽ ngại mất mặt, về sau cũng không dám chơi chung với đồng học vì sợ bọn họ rủ nó ra ngoài uống trà, mua sắm.”
Sở Tu Viễn: “Nhưng cũng không nên cho nhiều như thế. Bá tánh bình dân một tháng dùng cũng chẳng nhiều như vậy.”
Lâm Hàn: “Nếu bá tánh biết được hài tử của chàng một tháng chỉ được tiêu ba trăm văn tiền, chắc chắn sẽ nói phu nhân Đại tướng quân thật biết toan tính, muốn để lại thật nhiều bạc cho thân sinh nhi tử. Nếu lời này truyền tới tai Đại Bảo, chàng nói xem nó sẽ nghĩ thế nào?”
Sở Tu Viễn nghiêm túc ngẫm lại: “Nhi tử sẽ lo lắng, lo lắng mẫu thân của nó lại sinh thêm một Đại Bảo Bảo nữa.”
“Con thì làm sao!?”
Phu thê hai người bị dọa nhảy dựng.
Nhìn ra ngoài lại thấy trước cửa nhiều thêm ba hài tử.
Lâm Hàn theo bản năng nhìn Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn xụ mặt: “Các con đến đây lúc nào?”
Sở Ngọc cười nói: “Lúc cha nói tới chuyện một ngày mười văn tiền. Cha, hài nhi thật không nghĩ tới, người keo kiệt nhất nhà ta không phải mẫu thân mà là ngài.”
Sở Tu Viễn nghĩ ngợi, rồi chỉ tay vào nó: “Con ——”
Đại Bảo Bảo cắt ngang lời cha nó, lớn tiếng nói: “Chỉ cái gì mà chỉ? Cha nói bậy sau lưng bọn con, có còn lý lẽ không.” Lại chống nạnh: “Mẫu thân sinh thêm một hài tử giống con thì sao? Con có chỗ nào không tốt, cha nói xem!”
Sở Tu Viễn vui vẻ: “Con đang giáo huấn lão tử đó sao?”
Đại Bảo Bảo theo bản năng muốn nói không phải, lại chú ý bên trái có đại ca, bên phải có nhị ca, khí thế của tiểu hài tử tăng vọt: “Đúng! Có phải cha lại muốn đánh con không? Vậy cha đánh đi.” Xoay người dẩu m.ô.n.g lên, không quên lắc tay nhị ca nhà nó, nháy mắt ra hiệu, giúp đệ cản cha nha, đệ không muốn bị đánh thật đâu.
Sở Ngọc bắt lấy cánh tay tiểu hài tử: “Cha, con giúp cha giữ nó lại, đánh đi.”
Tiểu hài tử thay đổi sắc mặt, đứng dậy hất tay nhị ca nhà nó: “Huynh cùng phe với ai vậy?”
Lâm Hàn cười: “Nhị ca con trêu con thôi.” Lại nhìn về phía tiểu hài tử vẫy tay, ngay sau đó lại nhìn Sở Dương cùng Sở Ngọc: “Nương và cha các con nói đùa thôi. Lúc nương còn nhỏ không được ăn no ngủ đủ, thân thể bị thương, đời này sẽ không có hài tử nữa.”
Đại Bảo Bảo không nhịn được nắm lấy tay Lâm Hàn: “Nương bị bệnh?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-247.html.]
Lâm Hàn: “Nương đang nói trước kia thôi. Bây giờ đã tốt rồi, chỉ là không trị được phần gốc rễ.”
Sở Dương mở miệng nói: “Nương không cần giải thích, bọn con đều hiểu, ban nãy nương nói vậy chỉ là muốn khiến cha cho bọn con nhiều bạc hơn. Đáng tiếc ——” vừa thấy Sở Tu Viễn trừng nó, Sở Dương vội vàng nuốt lại lời muốn nói: “Đáng tiếc cha không tin bọn con, sợ bọn con biến thành bại gia chi tử.”
Sở Tu Viễn thu hồi tầm mắt.
Sở Dương thở phào nhẹ nhõm: “Nương, chờ con đến Thái Học, trước tiên cứ cho con mười văn đi, không đủ thì con lại xin mẫu thân.”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Như vậy cũng được.” Cúi đầu nhìn nhìn Đại Bảo Bảo: “Con thì sao?”
“Con không cần bạc.” Tiểu hài tử vừa nói vừa lắc đầu.
Lâm Hàn: “Người khác mời con đi uống trà, con cũng không đi sao?”
Tiểu hài tử lắc đầu: “Trà trong quán khó uống lắm, con không cần.”
Lâm Hàn lại nghĩ: “Đá cầu thì sao? Dù gì cũng phải mua cầu mới để đá đúng không.”
Đại Bảo Bảo nhìn Sở Ngọc.
Sở Ngọc lập tức muốn đánh nó: “Không có!”
Đại Bảo Bảo hừ một tiếng: “Kẻ lừa đảo. Đừng cho là đệ không biết, hiệu sách mỗi tháng đều sẽ trả cho nương một ít bạc, lần nào nương cũng cho ca, ca đã tích cóp được cả rương bạc, chắc chắn là giàu có hơn đệ và đại ca.”
Lâm Hàn dở khóc dở cười, thì ra là đứa nhỏ này muốn tiêu bạc của Sở Ngọc a.
Sở Tu Viễn cũng phục nhi tử nhà hắn: “Chờ con vào Thái Học thì con cũng có bạc. Con và nhị ca cùng viết thực đơn mà.”
Tiểu hài tử đột nhiên chuyển hướng nhìn cha nó, mắt sáng lên, giống như vàng vừa được đánh bóng sáng lóa mắt.
Sở Tu Viễn cạn lời muốn bật cười: “Mẫu thân con nói bạc của các con đều là các con tự mình kiếm được, mẫu thân chỉ cho thêm một ít thôi.”
Tiểu hài tử gật đầu: “Con biết a. Cho nên không cần bạc của mẫu thân, muốn bạc của nhị ca.”
Sở Ngọc thật sự thật sự muốn đánh nó.
Lâm Hàn kịp thời lên tiếng trước khi Sở Ngọc ra tay: “Con dùng hết bạc của nhị ca, nó lại tới tìm mẫu thân xin, không phải giống nhau sao.”
Tiểu hài tử cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng đúng.
“Con muốn năm văn.” Tiểu hài tử xòe một bàn tay: “ Ít hơn đại ca. Mẫu thân, con có phải là bảo bảo ngoan nhất nhà không?”
Sở Dương lại muốn đánh nó.
Lâm Hàn lo lắng Sở Dương cùng Sở Ngọc sẽ đánh tên nhóc này một trận nhừ tử nên mở miệng nói: “Trả lời nương một vấn đề trước, vì sao lúc mới về không trực tiếp vào nhà? Nghe lén là chủ ý của ai?”
Sắc mặt tiểu hài tử thay đổi.
Sở Tu Viễn nhìn chằm chằm tiểu hài tử.
Đại Bảo Bảo chớp mắt liên tục, quay đầu bỏ chạy: “Cha, mẫu thân, con đi vẽ tranh.” Lời vừa dứt, người đã biến mất ngoài cửa.
Hai phu thê chuyển sang nhìn Sở Dương và Sở Ngọc.
Cả hai chột dạ cười cười, không đợi hai người bọn họ mở miệng đã quay đầu đi mất.
Sở Tu Viễn thấy thế, không nhịn được nói: “Ngày nào đó tìm được cơ hội, ta nhất định phải tẩn cho bọn nó một trận.”
“Việc này để hôm nào rồi nói sau.” Lâm Hàn chỉ vào lậu khắc ở góc tường.
Sở Tu Viễn nhìn qua đó —— mười hai rưỡi trưa, lập tức sai nha hoàn dọn cơm.
Sau khi ăn xong, cả nhà vẫn cùng nhau đi ngủ trưa như mọi ngày, sau đó ai bận việc nấy.
Cứ như thế qua hơn trăm ngày, Sở gia lại nghênh đón một mùa xuân.
Cuối xuân, lão Hà “về hưu”, tức phụ nhi của ông ấy “nhận việc”, dẫn người tới viện của Sở Mộc thu thập một chút, hôn kỳ của Sở Mộc càng ngày càng gần.
Mười tám tháng tư, sáng sớm, Lâm Hàn nghe được tiếng đao thương va chạm, vừa ra tiền viện đã nhìn thấy, quả nhiên là Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc đang luận bàn.
Lâm Hàn phát hiện xiêm y trên người Sở Mộc đã mặc mấy ngày, không nhịn được nhíu mày: “Tối qua ngươi lại không về cách vách sao?”
“Ăn cơm chiều xong lại quên mất.” Sở Mộc thối lui, thu hồi bảo kiếm nói.
Lâm Hàn: “Mấy ngày nữa là cưới thê tử rồi, cứ nói như vậy với lão bà nhà ngươi sao?”
Sở Mộc ngẫm lại: “Không thể nói như vậy sao?”
Lâm Hàn: “Có nhà không về, ngươi còn cưới nàng về nhà làm gì?”
Sở Mộc nhíu mày: “Trông nhà cho ta.”