Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:41:10
Lượt xem: 93
Tiểu hài tử rất muốn đánh bạo đầu chó của nhị ca nó, nhưng so với nhị ca thì nó thấp hơn, sức lực cũng yếu hơn, chỉ có thể tạm thời buông lời hung ác: “Huynh chờ đệ lớn lên!”
Sở Ngọc liên tục gật đầu, không đáp lời nữa, bằng không tiểu hài tử có thể cùng hắn cãi nhau đến tận giờ này ngày mai.
Bốn nương con ăn hết bánh chưng và vải thiều đều đã lửng bụng. Lâm Hàn liền lệnh cho nha hoàn thông tri phòng bếp đừng nấu thêm quá nhiều đồ ăn nữa.
Buổi trưa cũng chỉ có hai món mặn hai món rau với một món canh.
Nếu là năm năm trước, Sở Dương cùng Sở Ngọc nhất định sẽ cảm thấy Lâm Hàn quá tằn tiện.
Mấy hài tử về nông thôn, còn tự mình bán đồ kiếm tiền, gần đây lại tự mình quản gia, mỗi ngày nhìn tiền như nước chảy ra ngoài, người hay soi mói như Đại Bảo Bảo cũng không lộ ra vẻ không vui.
Vui vui vẻ vẻ ăn cơm xong, nương con bốn người ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Giờ Mùi hai khắc, Đại Bảo Bảo ngồi dậy, thẫn thờ một lúc rồi lập tức nhảy xuống giường, tay trái đánh vào lưng đại ca nó, tay phải đánh vào cánh tay nhị ca nó.
Sở Ngọc mở mắt ra, nghiến răng nghiến lợi: “Có phải đệ lại muốn bị đánh không hả?”
“Không phải!” Đại Bảo Bảo cuống quít nói: “Nhị ca, nương trở về rồi.”
Sở Ngọc sửng sốt, lập tức phản ứng lại, gật đầu một cái: “Về rồi, ta biết mà.” Vừa thấy tiểu hài tử cả kinh mở to hai mắt, vội vàng xuống giường: “Lại…lại đi nữa à?”
Sở Dương cuống quít ngồi dậy: “Đi đâu vậy?”
“Đi rồi à?” Đại Bảo Bảo vội vàng hỏi: “Đi khi nào?”
Sở Ngọc dừng lại: “Không đi sao?”
Đại Bảo Bảo chỉ vào chính mình: “Huynh hỏi đệ à?”
“Đệ không biết à?” Sở Ngọc hồ đồ: “Đệ không biết thì gọi ta làm gì hả?”
Đại Bảo Bảo suy nghĩ một chút: “Đệ gọi huynh dậy, là dậy đi học, với cả nói cho huynh biết là nương về rồi.”
Sở Ngọc cắn răng, chỉ vào nó: “Nương trở về mà ta không biết sao? Còn cần đệ nói à!”
“Đệ…đệ sợ huynh không biết.” Hài tử không muốn thừa nhận nó quá cao hứng, muốn cho hai ca ca của nó cũng cao hứng giống như mình nên mới náo loạn gọi người dậy: “Hơn nữa, đệ gọi huynh dậy là muốn nhắc huynh sắp đến giờ đi học rồi. Lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú, sau này cũng không bao giờ gọi huynh nữa. Để nương đến đánh m.ô.n.g hai người.” Chỉ vào đại ca nó, rồi lại chỉ nhị ca, hừ một tiếng, túm giày rời đi.
Đến cửa tiểu hài tử theo thói quen rẽ phải đi học đường, nhìn thấy phòng ngủ chính phòng, tiểu hài tử suy nghĩ một chút, rón rén bước qua, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lướt qua bình phong nhìn thấy trên giường có một người, tiểu hài tử mím môi cười cười, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Sở Ngọc đi ra vừa vặn nhìn thấy cảnh này, chặn tiểu hài tử lại: “Tìm nương làm gì?”
“Không làm gì, chính là nhìn xem nương có ở đây không.” Đại Bảo Bảo nói xong, lại nhìn nó dò xét một phen: “Huynh hỏi đệ làm gì?”
Sở Ngọc: “Sợ đệ đánh thức nương.”
“Huynh nghĩ đệ là huynh à?” Đại Bảo Bảo hừ một tiếng, liền đi đến học đường.
Sở Dương duỗi thắt lưng, ôm lấy cổ Sở Ngọc: “Dù sao nương đã trở lại, không cần lo lắng nó không không nín nữa, hôm nào tìm cơ hội đánh nó một trận?”
Sở Ngọc đẩy tay nó ra: “Không có việc gì tự nhiên đi gây sự, cho dù nương không đánh huynh thì cha trở về cũng phải đánh huynh. Đừng quên, dựa theo thời gian Thái tử nói cho chúng ta, qua mười ngày nữa cha sẽ trở về.”
Lúc đi đồ quân nhu rất nhiều, lúc về lại nhẹ nhàng hơn, thế cho nên Sở Tu Viễn tám ngày sau liền trở về.
Ngày trở về tiến cung diện thánh, ngày hôm sau nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba, cũng chính là ngày mười lăm tháng năm thượng triều, ban thưởng truyền xuống.
Thưởng cho Tái Bắc hầu ngàn lượng hoàng kim, thưởng đại tướng quân Tu Viễn hầu ngàn lượng hoàng kim, khâm thử!
Quan viên cả triều ghé mắt, đại thắng mà chỉ thưởng thiên kim, cũng khó mà nói hết được. Kể cả Viên Hạo chờ lĩnh phạt, cũng nhịn không được vụng trộm nhìn Sở Tu Viễn cùng Sở Mộc bên kia.
Trong lòng Sở Tu Viễn cũng đang lẩm bẩm. Chẳng qua vừa nghĩ đến phu nhân trong nhà dám nói thẳng lời trào phúng tỷ phu hoàng đế của hắn, Sở Tu Viễn liền cảm thấy còn có thêm ban thưởng phía sau.
Quả nhiên Sở Tu Viễn lại nghe Thường Hỉ đọc tiếp, phong ba hài tử nhà hắn làm Thiên Hộ Hầu.
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, lại thêm ba ngàn hộ nữa thì hắn chính là một vạn tám ngàn hộ, thu thuế của gần hai huyện, phu nhân hắn biết nhất định sẽ rất cao hứng. Chờ đã, không đúng, ba ngàn hộ tức là mỗi hài tử một ngàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-233.html.]
Mỗi hài tử?!
Sở Tu Viễn vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy trong tay Thường Hỉ thật sự có hai đạo thánh chỉ, hắn vừa rồi không nghe lầm, cuống quít ra khỏi hàng: “Bệ hạ, không thể!”
Thương Diệu: “Đại tướng quân đang dạy trẫm nên làm hoàng đế như thế nào à?”
Sắc mặt Sở Tu Viễn biến đổi: “Vi thần không dám!”
“Không dám thì lui ra.” Thương Diệu quét mắt một vòng nhìn mọi người: “Có việc gì nữa thì nói, không việc bãi triều!”
Từ khi khai quốc tới nay chỉ có hài tử được kế thừa tước vị, chưa bao giờ có hài tử được phong, thế cho nên không riêng gì Sở Tu Viễn lầm tưởng ba ngàn hộ kia là của hắn, quan lại trong triều trong lòng cũng nghĩ như vậy.
Sau khi Sở Tu Viễn bước ra khỏi hàng, văn thần võ tướng mới giống như Sở Tu Viễn ý thức được không phải là Sở Tu Viễn có thêm ba ngàn, mà là ba ngàn hộ ba hầu, nhất thời càng khiếp sợ. Nào còn nhớ mình muốn tấu bẩm cái gì a.
Bách quan theo bản năng nói: “Thần cung tiễn bệ hạ!” Sau đó không hẹn mà cùng quay về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn cười khổ: “Chư vị có việc ngày khác lại nói. Ta vẫn còn việc, đi trước một bước.”
“Gấp cái gì, Đại tướng quân.” Tân nhiệm Đình úy cản đường Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân, Tái Bắc hầu mấy ngày nay đi tới chỗ xa nhất chính là vườn Phù Dung, tại sao bệ hạ lại thưởng ngàn lượng hoàng kim cho Tái Bắc hầu thế?”
Sở Mộc: “Bệ hạ biết sang năm ta thành thân cần tiền gấp, tùy tiện kéo lý do thưởng cho ta mà thôi.”
Đình úy quay về phía Thái Thường: “Lục Thái Thường, ngài không phúc hậu rồi.”
Lục Thái Thường cũng rất muốn biết vì sao lại thưởng cho Sở Mộc, liền không sốt ruột rời đi, càng không nghĩ tới có liên quan với hắn: “Ta sao lại không phúc hậu?”
“Theo ta được biết, Tái Bắc hầu ngoại trừ bổng lộc thì còn có thực ấp, nói một câu gia tài bạc triệu cũng xứng đáng. Thế mà hắn cũng không cưới nổi nữ nhi của ngài, cần bệ hạ giúp đỡ, ngài đây vẫn là gả nữ nhi sao?” Đình úy không đợi hắn mở miệng: “Ngài muốn nhiều sính lễ như vậy, lại tính xuất ra bao nhiêu của hồi môn?”
Lục Thái Thường: “Ta, ta…”
Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Tôn đại nhân muốn hỏi cái gì cứ nói trực tiếp là được, không cần kéo Lục đại nhân vào.”
Đình úy không dám đối địch với Sở Tu Viễn, lớn mật ngăn hắn lại, thật sự là bởi vì bị tin tức hôm qua nghe được tra tấn thảm rồi. Nếu không biết rõ ràng thì đêm nay hắn còn ngủ không được.
“Nghe tiểu tử nhà hàng xóm ta nói, vị 'Tái Bắc Hầu' thay tiểu Hầu gia xuất chinh kia không phải người bên ngoài, chính là phu nhân nhà ngươi.” Đình úy vừa nói ra lời này, cả phòng xôn xao, nhiều người đều lộ ra biểu tình khó có thể tin nổi.
Đình úy đoán được điểm này, cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục hỏi: “Ngài đem lão bà của mình huấn luyện thành tướng quân, lần này xuất chinh còn lập được công lớn, triều ta không có nữ tướng quân, bệ hạ không tiện thưởng nàng, dứt khoát phong lệnh lang làm hầu?”
Sở Tu Viễn biết việc này không giấu được, cũng không nghĩ tới truyền ra nhanh như vậy: “Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?”
“Phu nhân ngài đều có thể trở thành tướng quân, có phải ngài còn muốn đem lệnh lang cùng với toàn bộ nô bộc trong nhà huấn luyện thành tướng quân không?” Tướng quân cả triều đều xuất thân từ Sở gia, Đình úy tưởng tượng một chút liền nhịn không được run rẩy —— phàm nhân bọn họ còn sống như thế nào a.
Sở Tu Viễn nhịn không được bật cười: “Ngài suy nghĩ nhiều rồi. Mấy hài tử nhà ta chỉ có một chút ý nghĩ nho nhỏ thôi. Lão đại khó khăn lắm mới có thể suy nghĩ sau này làm cái gì.” Nói xong, dừng một chút: “Về sau chỉ sợ còn phải phiền Tôn đại nhân gánh vác nhiều hơn.”
Đình Úy không khỏi chớp chớp mắt: “Ta?”
Sao lại dính đến hắn nữa vậy?
Sở Tu Viễn gật đầu: “Thằng nhóc kia nhà ta đối với việc xử án cảm thấy hứng thú. Phủ Đình úy hẳn là có ghi chép, hồ sơ từng cho người bên ngoài mượn, chính là ta giúp hài tử kia mượn xem.”
“Không phải ngài xem sao?” Lúc Tôn đại nhân mới nhậm chức, khi kiểm tra hồ sơ đã nhìn thấy hồ sơ cho mượn, hắn vẫn cho rằng Hoàng đế bệ hạ nhờ tay Sở Tu Viễn kiểm tra chuyện phủ Đình úy.
Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Võ công của phu nhân cũng không phải ta dạy. Chư vị chắc hẳn đều biết, trước khi ta cùng phu nhân thành thân, phu nhân vẫn sinh hoạt ở huyện Phượng Tường. Võ công của phu nhân học ở huyện Phượng Tường trong mấy năm đó.”
Quan viên sinh ra và lớn lên ở kinh thành biết rất rõ ràng Lâm Trường Quân chỉ có hai nữ nhi, vả lại không có tên là Lâm Hàn. Người nảy sinh tò mò lại có nhân thủ đã từng phái người điều tra chuyện này, bởi vậy khi Sở Tu Viễn vừa nói ra lời này, thật đúng là không ai lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sở Tu Viễn, liền không nhiều lời nữa, trực tiếp hỏi: “Tôn đại nhân còn có chuyện gì khác không?”
“Tôn mỗ vô tri, khiến cho Đại tướng quân chê cười.” Đình úy chắp tay nói.
Sở Tu Viễn cười cười: “Người không biết không có tội. Nhưng mà chuyện hôm nay kính mong chư vị giữ kín giúp ta.” Sau đó liền cùng Sở Mộc trở về phủ Đại tướng quân.
Tuy nhiên, hai thúc chất vừa vào cửa, ban thưởng đã đến.
Lâm Hàn thấy chỉ có hai ngàn lượng hoàng kim, trong đó một ngàn còn phải cho Sở Mộc, dù sao Sở Mộc cũng đã đính hôn, ngày sau bị Lục gia cô nương biết vị thẩm nương không thiếu tiền này nhớ thương tiền của cháu trai, không chừng trong lòng sẽ có suy nghĩ. Lâm Hàn liền nhịn không được bĩu môi: “Bệ hạ thật keo kiệt.”
“Bệ hạ lần này thật không hề keo kiệt.” Sở Tu Viễn nói.