Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:29:02
Lượt xem: 92
Thương Diệu vui vẻ: “Điều kiện là cho ngươi đi cùng sao?”
Lâm Hàn choáng váng: “Ngài ngài —— bệ hạ ngài làm sao mà biết được?” Nói xong lại nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Vi phu nói. Mới nói hôm nay thôi.” Ý là ta còn chưa kịp nói xong mà nàng đã lo đào hố bệ hạ rồi.
Lâm Hàn xấu hổ: “Bệ hạ, ý ngài thế nào?”
Người gác cổng và Hồng Linh cấp sứ vẫn còn đang ở đây, Thương Diệu muốn đồng ý cũng không thể đồng ý dễ dàng trước mặt bọn họ: “Không được!” Trừng mắt liếc Lâm Hàn rồi nói với Hồng Linh cấp sứ kia: “Lui ra.”
Hồng Linh cấp sứ và người gác cổng lui ra ngoài, Thương Diệu lập tức quay sang Sở Mộc: “Có nhớ rõ địa hình của Quan Đông không?”
“Vẫn còn có chút ấn tượng.” Sở Mộc nói.
Thương Diệu nói với Sở Tu Viễn: “Đi tới thư phòng của ngươi.”
Lâm Hàn nhanh chóng đuổi theo.
Thương Diệu ngửi được mùi phấn hương của nữ nhân, xoay người nhìn lại, quả nhiên là Lâm Hàn: “Ngươi tới làm gì?”
Lâm Hàn: “Một người ít kế, hai người sẽ nhiều kế hơn, thiếp thân tới đây tất nhiên là để giúp đỡ.”
Thương Diệu tức cười: “Ngươi biết Hung Nô trông như thế nào sao?”
Lâm Hàn thành thật lắc đầu: “Không biết. Nhưng nếu ngài cho thiếp thân tùy quân, thiếp thân chẳng những biết, còn có thể giết bọn họ đến một mảnh giáp cũng không còn.”
“Chỉ sợ ngươi còn chưa kịp thấy được bóng dáng của Hung Nô.” Thương Diệu không khách khí nói ra, lại quay sang Sở Tu Viễn, kêu phu nhân ngươi về đi.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân, hiện tại trời đông giá rét, phương bắc đã bị băng tuyết cô lập, chúng ta nóng lòng xuất binh cũng phải chờ đến đầu xuân năm sau, băng tuyết tan đi ——”
Thương Diệu cắt ngang lời hắn: “Ngươi nói nhiều với nàng như vậy làm gì?”
Lâm Hàn lập tức hiểu ra, Sở Tu Viễn ám chỉ nàng chớ sốt ruột, những chiến lược thương thảo lúc này chưa chắc đã dùng được khi xuất binh: “Thiếp thân đi xem hài tử, tránh cho bọn chúng lại đánh nhau.” Nàng hành lễ với Thương Diệu rồi đi về phía nhà bếp.
Thương Diệu trừng mắt liếc Sở Tu Viễn, nhiều chuyện!
Sở Tu Viễn sờ mũi, đến thư phòng ở tiền viện, cho nha hoàn và gã sai vặt lui xuống, chỉ để lại một mình Thường Hỉ canh gác ngoài cửa mới mở miệng nói: “Bệ hạ, phu nhân là người tài cao gan lại lớn, chuyện gì cũng có thể làm được.”
Thương Diệu: “Triều ta ngàn vạn nam nhi mà lại để một nữ tử xuất chinh, trẫm không biết xấu hổ như vậy sao?”
Sở Mộc cười: “Bệ hạ, nếu ngài nói như vậy, thẩm thẩm chắc chắn sẽ nói ngàn vạn nam nhi đó còn không bằng một nửa nàng, ngài trả lời thế nào đây?”
Thương Diệu không còn gì để nói, nhưng y hiểu ra một chuyện: “Hôm nay xem như trẫm đã biết Đại Bảo Bảo nhà các ngươi vô lại như vậy là học từ ai rồi.”
Sở Tu Viễn: “Phu nhân? Bệ hạ có điều không biết, cho dù ngài có nói phu nhân càn quấy, chỉ cần có thể đi ra ngoài, nàng sẽ không để trong lòng đâu.”
Thương Diệu liếc hắn: “Còn không phải do ngươi khiến nàng quen thói sao.”
Sở Tu Viễn mấp máy môi, muốn nói không phải hắn muốn quen mà tại ngày nào nhà hắn cũng có biểu diễn võ thuật hết. Nhưng nếu nói mấy lời này ra thì chắc chắn sẽ bị hoàng đế tỷ phu hung hăng trào phúng và chèn ép nên chỉ nói đơn giản: “Bệ hạ, Hung Nô khẩn cấp hơn.” Sau đó lại nói với Sở Mộc: “Vẽ lại bản đồ địa hình bên kia đi.”
Sở Mộc tìm giấy bút, Lâm Hàn cũng xách bốn tiểu tử đang ăn tràn họng tới trung đường, chỉ vào hồ lô ngào đường trên trường kỉ rồi nói với nha hoàn: “Lấy ra một nửa đi.”
Đại Bảo Bảo hỏi: “Vì sao a?”
Tiểu Thái tử nói tiếp: “Ăn nhiều sẽ đau răng.”
Đại Bảo Bảo không chút suy nghĩ nói: “Răng đệ không có đau.”
Sở Ngọc: “Đó là vì nương vẫn luôn không cho đệ ăn nhiều.” Sau đó lại thúc giục tiểu nha hoàn: “Đừng thất thần nữa, nhanh lên.”
Nha hoàn nhanh chóng lấy ra một nửa rồi lui ra ngoài, Sở Ngọc kéo mâm hồ lô ngào đường sang. Sở Đại Bảo Bảo đứng dậy muốn cướp, Sở Dương đã chụp lấy tay nhỏ của nó: “Không phải nhị ca của đệ muốn ăn mảnh đâu, nó đang chia đều giúp chúng ta.”
Tiểu hài tử nhíu mày: “Ăn cái này cũng phải chia sao?”
“Là người nào mỗi ngày đều nói nương bất công.” Sở Ngọc liếc nó: “Lỡ đâu ta không cẩn thận ăn nhiều hơn một cái, đệ sẽ không gào khóc sao.”
Tiểu hài tử giật giật khóe miệng, muốn nói nó không có hẹp hòi như vậy đâu, cũng không gào khóc. Nhưng mà nghĩ tới chuyện nó vừa làm sáng nay, bèn lay lay ống tay áo của Lâm Hàn: “Nương…” Nhìn vào mắt Lâm Hàn, im lặng tỏ vẻ, con không phải, con không có, nhị ca nói bừa.
Lâm Hàn thấy thế, nén cười cố ý hỏi: “Không muốn ăn quả sơn tra sao, muốn ăn hạt dẻ à?”
Tiểu hài tử vội vàng lắc đầu: “Không phải!”
Lâm Hàn: “Vậy là còn muốn ăn sơn tra. Đừng nóng vội, ca ca con sẽ chia xong ngay thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-208.html.]
Tiểu hài tử há mồm muốn nói nó không có ý đó.
Nhưng mà nó có ý gì chứ.
Tiểu hài tử cũng không tiện nói ra lời thật lòng, dứt khoát lấy hạt dẻ đặt vào tay Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Kêu nương lột cho con sao?”
“Không phải, mẫu thân ăn.” Tiểu hài tử nói, phát hiện nhị ca của nó đã chia xong, năm quả thuộc về nó đã xuất hiện trước mặt nó rồi, nó lập tức cầm lên đưa cho Lâm Hàn: “Mẫu thân ăn!”
Lâm Hàn vui vẻ: “Sao hôm nay lại tốt với mẫu thân như vậy?”
“Trước giờ con vẫn tốt mà.” Tiểu hài tử ngửa đầu nói.
Sở Dương bĩu môi: “Tốt thật thì mới nói nha.”
Tiểu hài tử lớn tiếng nói: “Đệ có ý tốt thật mà.”
“Được được, đệ là tốt nhất.” Sở Dương cầm lấy phần của nó: “Ta không cãi nhau với đệ, ta ăn luôn cái này là được đúng không.”
Tiểu hài tử không vui vẻ, quay sang Lâm Hàn: “Nương, đại ca khi dễ con.”
“Trước đây nương đã nói voiwks con thế nào? Đánh một trận phân thắng bại rồi hẵng đến tìm ta phân xử.” Lâm Hàn hỏi: “Không nhớ rõ sao?”
Sở Đại Bảo Bảo nhớ rõ, nhưng vì chuyện nhỏ này mà đánh nhau, nó nghĩ thế nào cũng thấy không giống một nam tử hán: “Con —— con không chấp nhặt với huynh ấy.”
Sở Dương dừng lại: “Nói ai đó?”
“Ta muốn nói ai thì nói.” Tiểu hài tử hừ một tiếng, cắn một hạt dẻ, lại vẫy tay với đại ca của nó: “Không cho ca ăn!”
Trên trường kỷ có hai đĩa hạt dĩa, mỗi đĩa có tới mấy chục thậm chí là cả trăm hạt, Sở Dương thấy nó như thế, không nhịn được rầm rì: “Ấu trĩ!”
Đại Bảo Bảo buông hạt dẻ: “Nói ai đó?”
Lâm Hàn giành nói: “Có ăn nữa hay không?”
Sở Đại Bảo Bảo giơ tay chỉ vào Sở Dương: “Huynh ấy nói con!”
“Cho nên lúc nào các con mới đánh một trận?” Lâm Hàn hỏi.
Huynh đệ bọn nó lặng lẽ lui quân.
Tiểu Thái tử đang lặng lẽ ăn cảm thấy rất tò mò: “Sở Bạch Bạch, đệ đánh thắng Đại Dương không?”
Sở Đại Bảo Bảo nghiêm túc ngẫm lại, không biết, bởi vì chưa từng đánh.
“Đệ không thèm đánh huynh ấy.” Đại Bảo Bảo chỉ vào đại ca nhà nó: “Mẫu thân nói, hài tử thích đánh nhau không phải là đứa trẻ ngoan.”
“Khụ!” Sở Dương bị sặc sơn tra.
Đại Bảo Bảo quay đầu nhìn lại, thấy đại ca nhà nó phun đầy trường kỉ, tức khắc ghét bỏ: “Huynh thật bẩn!”
Sở Dương lấy khăn tay ra lau miệng, lại ngoắc tay gọi nó: “Lại đây, ta không đánh đệ đâu!”
Đại Bảo Bảo không hề nhúc nhích: “Huynh kêu đệ qua thì đệ phải qua à? Dựa vào đâu mà đệ phải nghe lời huynh. Huynh cũng đâu phải là cha hay mẫu thân đâu.”
Sở Dương theo bản năng tìm Lâm Hàn.
Lâm Hàn giơ tay: “Tự mình giải quyết.”
“Lại làm sao vậy?”
Âm thanh đầy sự nghi hoặc lại truyền tới.
Đám người Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn, thấy Thương Diệu, Sở Tu Viễn và Sở Mộc đang tiến vào.
“Cãi nhau.” Lâm Hàn chỉ Đại Bảo Bảo và Sở Dương.
Thương Diệu phát hiện bên cạnh tiểu Thái tử nhà y chỉ có một quả sơn tra, Sở Đại Bảo Bảo có bốn quả: “Phân chia không đều sao?”
Sở Ngọc mở miệng nói: “Không phải. Ta chia mỗi người năm quả. Hai người bọn họ nhàn rỗi không chuyện gì làm.”
Sở Dương muốn nói đệ mới là người nhàn rỗi không có chuyện gì làm, lại chú ý thấy Sở Tu Viễn nhíu mày, vội vàng nuốt lại lời muốn nói, nhìn cha nó: “Đại Bảo Bảo nháo nương, con chướng mắt nên đôi co với nó vài câu.”
Tiểu hài tử cuống quýt lớn tiếng nói: “Con không có!”