Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 206
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:28:58
Lượt xem: 87
Sở Tu Viễn sờ đầu tiểu Thái tử —— không thể cười ra tiếng nha,
Tiểu Thái tử duỗi tay che miệng lại, thẳng đến khi Đại Bảo Bảo ký tên ấn dấu tay mới buông ra: “Cho ta xem.”
“Không được!” Tiểu hài tử buột miệng thốt ra.
Thái tử: “Vì cái gì?”
“Đây là của ta.” Tiểu hài tử nghiêm túc nói.
Tiểu Thái tử đang muốn nói nó sẽ không đọc đâu, đáy lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng khác: “Ta giúp ngươi nhìn xem cữu cữu có lừa ngươi không.”
“Gạt ta?!” Tiểu hài tử quay sang cha nó, không thể tin được, cha nói không giữ lời!?
Tiểu Thái tử thấy thế, vội nói: “Có mấy chữ ngươi không biết, ta giúp ngươi xem một lần, lại giao cho, giao cho mẫu thân ngươi bảo quản, cữu cữu muốn sửa cũng không sửa được.”
Tiểu hài tử cẩn thận ngẫm lại, thấy Thái tử biểu ca nói rất có lý: “Mau giúp ta nhìn xem, chia cho ngươi phân nửa đùi gà.”
“Đùi gà đều bị băm ra rồi, lấy đâu ra cái nào còn nguyên?” Lâm Hàn hỏi.
Thái tử quay sang nó, đúng rồi, nguyên cái đùi ở đâu ra.
“Không có đùi gà thì có thịt đùi gà, ta cho ngươi thịt đùi gà là được. Thịt đùi gà hầm với khoai tây là ngon nhất. Vừa thơm vừa mềm, một lần ta có thể ăn đến ba, bốn cái. Đáng tiếc nương không cho ta ăn nhiều như vậy.” Tiểu hài tử vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lâm Hàn, mặt đầy oán hận.
Lâm Hàn tứccười: “Con, đại ca con, còn có nhị ca và Mộc ca, tổng cộng bốn người, nhà bếp chỉ giết có hai con gà, bốn cái đùi mỗi người một cái, con ăn hết thì bọn họ ăn cái gì?” Chỉ vào tờ giấy trong tay nó: “Mới vừa ký tên đã muốn oán nương bất công tiếp sao?”
Tiểu hài tử nhìn giấy trắng mực đen, giơ tay đưa cho Thái tử: “Cho ngươi, ta không cần!”
“Không cần cái gì?” Thương Diệu cố ý hỏi: “Ta nghe không rõ, không biết xấu hổ?”
Tiểu hài tử vội nói: “Không phải!”
Thương Diệu: “Vậy không cần gì chứ? Chữ ký của ngươi, nói không cần là không cần, có phải vì tên tiểu tử như ngươi chẳng đáng bao nhiêu nên chữ ký của ngươi mới rẻ mạt như vậy, nói ném là ném.”
Tiểu hài tử luống cuống: “Ta không có.”
“Vậy ban nãy ngươi nói cái gì?” Thương Diệu nhếch môi rồi quay sang phía tiểu Thái tử.
Tiểu hài tử nghĩ ngợi, cuối cùng cũng nghĩ ra: “Thái tử nói muốn giúp ta xem một chút. Ta không đưa sao mà xem được.”
Thái tử rất muốn nhắc nhở nó, lời nói nguyên văn của ngươi là “không cần” nha, nhưng Đại Bảo Bảo chắc chắn sẽ phản bác, Thái tử dứt khoát làm vẻ mặt đau khổ nói: “Ngươi chọc vào tay ta rồi, ta không muốn xem giúp ngươi.”
“Ta cho ngươi hết thịt đùi gà.” Tiểu hài tử không cần nghĩ ngợi nói.
Tiểu Thái tử ở trong cung ăn thịt nhiều đã ngán, nó càng muốn nếm thử món khoai tây hơn: “Gọi ca đi rồi ta giúp ngươi.”
“Gọi ngươi là cái gì cơ?” Tiểu hài tử không nghe rõ.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Thái tử lớn hơn con hai tuổi, con nên gọi là ca ca.” Dừng một chút: “Như đại ca và nhị ca vậy.”
“Vậy ta phải gọi ngươi là tam ca sao?” Tiểu hài tử cảm thấy gọi ca cũng không thiệt gì, tò mò hỏi: “Hay là giống Mộc ca, gọi ngươi là Dịch ca nha.”
Tiểu Thái tử nhíu mày: “Nhất ca? Quá khó nghe, ta không cần.”
“Vậy ta phải gọi ngươi là cái gì ca?” Tiểu hài tử nhíu mày, sao lại phiền toái như vậy.
Thương Diệu nhìn bộ dáng nghiêm túc của hai hài tử, không nhịn được vui vẻ: “Gọi là Thái tử ca.”
Đại Bảo Bảo không gọi, chờ Thái tử tỏ thái độ.
Thái tử gật đầu.
Đại Bảo Bảo lập tức kêu: “Thái tử ca ca, mau xem giúp đệ đi. Như vậy được chưa?”
Tiểu Thái tử mặt mày hớn hở: “Được.”
“Chúng ta qua đó đi.” Tiểu hài tử lôi kéo Thái tử chạy về phía phòng giải trí, cách cha và hai ca ca của nó thật xa.
Lúc này Sở Mộc đã ra tới, thấy thế nhịn không được nói: “Trước kia nó thích khóc như vậy, còn tưởng rằng lớn lên sẽ thành một người da mặt mỏng. Không nghĩ tới bây giờ còn dày hơn cả tường thành nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-206.html.]
Lâm Hàn gật đầu, hạ giọng nói: “Lúc ban đầu ta cũng từng lo lắng như vậy. Nghe người ta nói hài tử không thể nhớ được chuyện trước ba tuổi, chuyện lúc bốn năm tuổi có thể nhớ được một ít nên mấy năm sau này mới dám hù dọa nó.” Lại quay sang Sở Tu Viễn: “Hai năm nữa, lúc không nghe lời cứ đánh một trận là được.”
Sở Tu Viễn gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Thương Diệu không nhịn được nhìn về phía tây: “E là tiểu tử kia sẽ đánh nhau với ngươi mất.”
Lâm Hàn: “Thế cũng được, để nó thấy được chênh lệch giữa bản thân và phu quân, không cho nó biết như thế nào là lợi hại, khiến nó sợ hãi và bội phục thì qua mấy ngày nó sẽ quên rồi lại tiếp tục chứng nào tật nấy thôi.”
Thương Diệu tức khắc không nhịn được thấy đồng tình với Sở Đại Bảo Bảo, tiện đà tưởng tượng nếu tiểu hài tử còn nhỏ như vậy mà đã dám ngang ngược với cha nó như thế, nếu Lâm Hàn và Sở Tu Viễn không lợi hại một chút thì không cần chờ đến năm nhược quán đau, lúc nó mười tám thì chắc đã lật trời rồi.
Nghĩ tới đây, Thương Diệu gạt đi sự đồng tình dành cho tiểu hài tử, hỏi Lâm Hàn: “Còn phải chờ cái khoai tây kia của ngươi bao lâu nữa?”
“Có gà hầm khoai tây, khoai tây chiên với bánh gạo, bánh khoai tây, khoai tây thái mỏng, có cả khoai tây nướng và khoai tây chiên, mất bao lâu thiếp thân cũng không nói được. Đây là lần đầu tiên bọn họ làm món khoai tây chiên kia.” Lâm Hàn giới thiệu tất cả món ăn vì sợ Thương Diệu chờ đến mất kiên nhẫn.
Thương Diệu vừa nghe nhiều như vậy, thật sự không còn nóng nảy, nhìn thấy nha hoàn mang đến một đĩa hạt hướng dương thì bốc một nắm, lại sai nha hoàn lấy cho y một cái đĩa nhỏ, ngồi cắn hạt giết thời gian.
Nói tới hạt hướng dương, Thương Diệu rất thích ăn, cho nên năm nay vườn Phù Dung đã trồng cả trăm cây. Nhưng Lâm Hàn lại nói một nắm hạt hướng dương tương đương với một miếng thịt kho tàu nên Thương Diệu cũng không dám ăn nhiều, chẳng những thưởng cho mỗi cung vài cân mà còn cho Sở Tu Viễn mấy cân. Nhưng mà vài cân đó sớm đã bị đám hài tử xử lý hết.
Thương Diệu cắn một hạt ăn thử, lập tức biết thứ này không phải được trồng trong vườn của y: “Tu Viễn, phủ ngươi xử lý đất đai thế nào vậy, sao trồng cái gì cũng thơm ngon hơn vườn nhà trẫm.”
“Việc này bệ hạ phải hỏi phu nhân.” Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật.
Thương Diệu quay sang Lâm Hàn.
Lâm Hàn đương nhiên không thể nói hạt giống của nàng đến từ một không gian thần bí khôn lường: “Thiếp thân dùng loại phân bón này. Chỗ bệ hạ dùng cái gì?”
Thương Diệu chỉ biết ăn, đâu thèm quan tâm đến chuyện thuộc hạ của y trồng thế nào: “Cái này trẫm thật sự không rõ lắm.”
Lâm Hàn: “Lúc trước trong rừng cây ăn quả có hai cái giếng đá, ngày thường dùng để nuôi cá. Nhưng nước ở đó đều là nước không có cội nguồn ——”
“Từ từ, cái gì mà nước không có cội nguồn?” Thương Diệu vội hỏi.
Sở Tu Viễn cười: “Bệ hạ đừng nghe nàng nói bừa, chính là nước mưa. Khi cái giếng nước kia đầy, nô bộc trong phủ thần lại lấy nước đó đi tưới cây. Như vậy nếu trời lâu không đổ mưa, khi cần thay nước trong đó thì cũng không bị lãng phí, cứ múc ra tưới cây là được.” Dừng một chút: “Có phải phu nhân muốn nói nước ở nhà ta không giống nước ở chỗ bệ hạ không?”
“Đương nhiên.” Lâm Hàn nửa thật nửa giả nói: “Trong nước đó có phân cá, mang đi tưới cây hướng dương thì thứ đó cũng xem như phân bón.”
Thương Diệu nghe vậy cũng cảm thấy nàng nói bừa: “Thứ đó nhiều bao nhiêu chứ? Ngươi nói thật cho trẫm, sau này mấy cây non ở vườn Phù Dung dư ra đều cho ngươi.”
Ánh mắt của Lâm Hàn bắt đầu phát sáng.
Sở Tu Viễn tức khắc muốn bỏ của chạy lấy người.
Nhưng mà hắn chưa kịp hành động thì Sở Mộc đã đứng lên, lôi kéo đại đường đệ và nhị đường đệ đi đến phòng giải trí tìm Sở Đại Bảo Bảo cùng Thái tử điện hạ.
Thương Diệu nhìn Sở Mộc rồi hất cằm: “Thấy không? Lâm thị, chất tử và nhi tử của ngươi đều không nghe nổi nữa.”
Lâm Hàn thở dài: “Bọn họ lại bỏ lỡ một cơ hội để hiểu thêm về ta.”
“Thẩm thẩm, chúng ta nghe thấy.” Sở Mộc mở miệng.
Lâm Hàn nghẹn lời: “Ta đây sẽ nói nhỏ một chút.” Tuy nói thể nhưng nàng không hề giảm âm lượng: “Chuyện Tây Nam di bệ hạ hiểu biết được bao nhiêu?”
Thương Diệu cẩn thận ngẫm lại: “Núi nhiều người ít. Theo lời của người được trẫm phái đến Tây Nam báo lại, đa số người ở đó đều để ngực trần, đi chân đất, giống như đám người hoang dã vậy.”
“Nhưng cũng có nơi giống như chỗ chúng ta, nhưng bá tánh ở đó lại bần cùng hơn bá tanh Trung Nguyên?” Lâm Hàn hỏi.
Thương Diệu gật đầu, sau đó lại quay sang nàng: “Ngươi có biện pháp?”
“Thiếp thân từng nghe nói qua một biện pháp.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân, nói thẳng đi.”
Lâm Hàn quan sát xung quanh, phát hiện giấy bút Đại Bảo Bảo vừa mới dùng còn chưa dọn dẹp, bèn lấy một tờ giấy phác họa hình dáng ruộng bậc thang: “Trồng lúa như thế này, sau đó rải một ít bột cá trong ruộng, nghe nói cá trắm cỏ lớn rất nhanh đúng không?”
Sở Tu Viễn gật đầu.
Lâm Hàn: “Bông lúa rơi xuống nước có thể dùng nuôi cá, cá có thể ăn sâu bọ và cỏ trong đất, mà thứ chúng nó bài tiết ra ngoài có thể giúp đất đai màu mỡ. Cứ như vậy, lúa có thể phát triển, cá cũng trưởng thành, thóc gạo chắc chắn nhiều hơn trước đây, có thể nói một công đôi việc. Nhưng mà ——”
“Còn có chuyện gìì?” Sở Tu Viễn vội hỏi.
Lâm Hàn cười: “Không phải chuyện xấu. Thiếp thân nghe nói cao thủ ở dân gian. Người thông minh trong dân gian không chừng đã thực hiện biện pháp này. Nếu bệ hạ tra được đã có người làm chuyện này, cũng không thể cảm thấy thiếp thân tham công.”