Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:28:53
Lượt xem: 88
Thương Diệu suy nghĩ một chút: “Ví dụ như mua gạo nếp tốn rất nhiều bạc, trong phủ không có bạc chẳng hạn.”
Tiểu Thái tử dùng sức lắc đầu.
Thương Diệu: “Có nói tới khoai lang không? Năm nay cữu mẫu của con chỉ trồng một ít khoai lang, còn chưa trồng hết à?”
“Cữu mẫu không nói.” Tiểu Thái tử ngẫm lại: “Cữu mẫu sai đầu bếp lấy ra hai miếng ức gà, làm gà sốt chua ngọt, phần còn lại cứ chặt nhỏ rồi mang hầm với khoai tây. Phụ hoàng, Sở Bạch Bạch kêu đói bụng nên đã nhờ đầu bếp là cho nó một phần bánh gạo xào cải trắng. Cữu mẫu sai đầu bếp làm hai phần, trong đó có một phần cho hài nhi. Phụ hoàng, hài nhi muốn đi xem.”
Thương Diệu buông nó ra: “Giữa trưa còn phải ăn cơm ăn thịt, không được ăn quá nhiều. Nếu Sở Dương và Sở Ngọc cũng muốn nếm thử thì chia cho bọn nó một ít.”
“Hài nhi tuân mệnh.” Tiểu Thái tử nói xong lập tức chạy ra ngoài.
Thương Diệu quay sang Sở Tu Viễn: “Có từng nghe qua câu không có lợi thì không dậy sớm, không phải trộm thì cũng là cướp?”
Sở Tu Viễn cười khổ: “Không có chuyện gì có thể qua mắt bệ hạ.”
“Cho nên lần này nàng không cần bạc cũng chẳng cần lương thực sao, đang muốn cái gì?” Thương Diệu trực tiếp hỏi.
Sở Tu Viễn: “Đầu xuân mỗi năm cây ăn quả trong vườn Phù Dung đều mọc ra cây non đúng không?”
Thương Diệu khẽ gật đầu.
Sở Tu Viễn: “Phu nhân muốn mấy cây giống đó.”
“Muốn thứ đó sao?” Thương Diệu nhíu mày: “Mấy cây đó phải trồng ít nhất ba năm mới có thể kết quả. Đầu nàng bị lừa đá rồi sao?”
Hô hấp của Sở Tu Viễn cứng lại: “Bệ hạ…” Lâm Hàn chung quy cũng là phu nhân của hắn, nói như vậy trước mặt hắn thật sự không tốt lắm đâu.
Thương Diệu không thấy có gì không tốt vì Sở Tu Viễn chưa nói ra sự thật: “Nàng muốn mấy cây non đó làm gì?”
“Trồng ở trong phủ thần một năm rồi mang ra ngoài bán.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu vừa cạn lời vừa muốn bật cười: “Mệt nàng nghĩ ra cái này. Tu Viễn, ngươi là Đại tướng quân của triều ta, phu nhân ngươi lại bán cây giống, việc này mà truyền ra ngoài, dân chúng sẽ nghĩ thế nào về người?”
Sở Tu Viễn cũng lo lắng điểm này —— tranh lợi với dân nha.
Nhưng mà Lâm Hàn lại nói nàng “cướp phú tế bần”, Sở Tu Viễn không có cách nào phản bác: “Phủ nhà thần thích hợp để trồng cây ăn quả, theo ý của phu nhân thì sẽ mang cây non về dưỡng trong phủ một thời gian rồi mới đưa đến chợ tây bán cho các quan viên và thương hộ trong thành. Dân chúng sẽ không mua, cũng không thể biết được người đứng phía sau màn chính là phu nhân.”
Thương Diệu: “Một cây thạch lựu, không không không, một cây anh đào, nàng tính toán bán bao nhiêu?”
“Hai mươi, ba mươi văn.” Sở Tu Viễn nói, vội vàng thêm một câu: “Phu nhân muốn định giá cao một chút, không ai mua cũng không giảm giá, bán một cây anh đào sẽ tặng một cây lựu.”
Thương Diệu vui vẻ: “Đúng là phu nhân của ngươi. Mười năm như một vẫn yêu tiền tài như vậy.”
“Bệ hạ đồng ý?” Sở Tu Viễn hỏi.
Thương Diệu không muốn đồng ý, sợ dân chúng sau khi biết được sẽ mắng Sở Tu Viễn, vừa là Đại tướng quân vừa là Vạn Hộ hầu mà còn để phu nhân nhà mình đi bán cây giống, không sợ tham quá sẽ bị nghẹn chết sao.
Nhưng mà Lâm Hàn chỉ cần cây giống, không phải là thứ thợ thủ công ở vườn Phù Dung chăm sóc tỉ mỉ, chỉ là mấy cây con bị mang vứt đi làm củi thôi. Thương Diệu cũng không tiện từ chối: “Nếu trẫm không đồng ý, có khi nào nàng sẽ cho người đến trước cửa vườn Phù Dung canh gác luôn không?”
“Chắc cũng không đến mức đó, chỉ là nàng sẽ biến hết số khoai tây thành bột khoai tây.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu sượng lại: “… Nàng dám!?”
Sở Tu Viễn nhắc nhở hoàng đế tỷ phu nhà hắn: “Phu nhân không dám, nhưng chỉ có nàng biết cách trồng. Thứ đồ kia không cần ươm giống.”
Thương Diệu nhíu mày: “Ngươi không biết?”
Sở Tu Viễn biết cũng không dám nói thật, bằng không Lâm Hàn chắc chắn sẽ cào gan bàn chân của hắn: “Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều nghe theo nàng, thần rất ít hỏi đến. Hơn nữa mỗi ngày thần đều ngây ngốc trong cung cả buổi sáng, đến giữa trưa quay về thì thấy nàng đã trồng hết số khoai tây đó rồi.”
Thương Diệu nghĩ đến Sở Tu Viễn bận rộn nhiều việc, cũng không cắn chặt hắn không buông: “Kêu phu nhân của ngươi đích thân tới nói chuyện với trẫm.”
“Ngài không sợ bị nàng làm cho tức hộc máu sao?” Sở Tu Viễn thử thăm dò hỏi.
Thương Diệu nghẹn một hơi, rất muốn kiên cường nói không sợ. Nhưng mà cái người hỗn xược Lâm Hàn kia chắc chắn dám làm như vậy. Không cần thiết phải chấp nhặt với nàng. Không thể đấu lại nàng, một hoàng đế như y cảm thấy rất uất ức, lập tức muốn bỏ qua đề tài này.
Bỗng nhiên nghĩ đến có chỗ không đúng, Thương Diệu vội hỏi: “Làm sao nàng biết cây non trong vườn Phù Dung đều bị ném đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-204.html.]
“Có hôm thần và phu nhân cùng tới vườn cây, thần thuận miệng nói một câu, nếu quả nào bị chim mổ thì cứ hái xuống rồi đem đi chôn làm phân bón. Sau vài năm thịt quả sẽ biến mất, chỉ còn sót lại cây con mọc ra từ phần hạt, chỉ có thể mang đi ném, phu nhân nói thay vì ném thì đưa cho nàng còn hơn.” Chuyện đã qua nhiều ngày, Sở Tu Viễn không nhớ rõ, chỉ có thể tóm tắt lại một lần.
Thương Diệu: “Phu nhân ngươi cả ngày chỉ ở trong phủ, thật là tủi thân nàng.”
Sở Tu Viễn vội vàng nhìn ra ngoài.
Thương Diệu nhướng mày: “Không được nói mấy lời này sao?”
“Không thể để nàng nghe thấy.” Sở Tu Viễn hạ giọng nói: “Phu nhân mỗi ngày nhàn rỗi đều nhắc sao mãu không thấy Hung Nô tới, để thần thỉnh mệnh xuất chinh, sau đó mang nàng theo. Một hai năm nay vi thần chỉ hận mỗi ngày không thể khấn vái trời xanh nổi một cơn gió to cuốn Hung Nô đến Mạc Bắc cho rời, vĩnh viễn đừng tới đây là tốt nhất.”
Thương Diệu sửng sốt: “Nàng —— một nữ tử như nàng lại muốn theo ngươi xuất chinh?”
“Không chỉ là muốn đi theo thân, còn muốn tự thân dẫn dắt một đội ngũ đi giết địch.” Hung Nô không thể nào chịu an phận như vậy, cho nên việc này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Sở Tu Viễn cảm thấy đợi đến đó mới nói không bằng thẳng thắn trước thì hơn, để hoàng đế tỷ phu của hắn chuẩn bị tâm lý cho tốt: “Vi thần nói với nàng không thể được, nhưng nàng lại nghĩ cho dù nữ cải nam trang cũng phải ra ngoài một chuyến.”
Thương Diệu nghe vậy lại cười: “Phu nhân ngươi nào phải muốn cùng ngươi xuất chinh, rõ ràng là muốn ra ngoài chơi. Chuyện ngươi phải làm chính là bớt chút thời gian mang nàng ra ngoài đi dạo chứ không phải cứ đến ngày hưu mộc là lại bảo nàng làm thức ăn cho ngươi.”
Sở Tu Viễn lập tức hối hận lúc nãy mình không nói thẳng, Lâm Hàn muốn tiêu diệt Hung Nô triệt để trong một lần: “Ngày hưu mộc sau thần sẽ mang nàng ra ngoài thành xem sao. Nếu nàng còn muốn đi, thần nên làm thế nào đây?”
Thương Diệu ngẫm lại: “Kêu nàng tới nói với trẫm, thuận tiện lập quân lệnh trạng.”
Sở Tu Viễn thầm nói Lâm Hàn chỉ cần dùng lôi thuật, đừng nói là quân lệnh trạng, trên đời này chắc không còn ai dám lập trạng với nàng đâu.
“Bệ hạ ——”
“Phụ hoàng!”
Sở Tu Viễn vội vàng nuốt lời muốn nói trở về, quay đầu nhìn lại thấy tiểu Thái tử bưng chén đi vào, phía sau còn có Sở Đại Bảo Bảo.
Thương Diệu kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
Sở Tu Viễn giải thích: “Bánh gạo vốn được làm từ gạo nấu chín giã nhuyễn, chỉ cần luộc một chút là ăn được ngay.”
“Đúng vậy. Cữu mẫu nói mềm là ăn được rồi.” Tiểu Thái tử đưa chén và thìa bạc cho Thương Diệu: “Phụ hoàng nếm thử. Có dấm, hơi ê răng, ăn rất ngon.”
Thương Diệu nhận lấy.
Sở Tu Viễn quay sang Đại Bảo Bảo: “Không cho cha nếm thử sao?”
“Đây là nương làm cho con.” Tiểu hài tử nói, đưa lưng về phía cha nó rồi mới đặt chén xuống.
Thương Diệu suýt nữa thì sặc, vội vàng nuốt miếng bánh gạo trong miệng: “Cải trắng ngon miệng, trứng gà thơm, bánh gạo vừa mềm vừa dẻo, không tồi. Con ăn đi.”
Tiểu Thái tử không nhận: “Phụ hoàng ăn thêm chút đi.”
Thương Diệu lại múc một muỗng đưa vào trong miệng, Thái tử mới cầm chén và muỗng tiếp tục ăn.
Thương Diệu cười nhìn tiểu cữu tử đang muốn đánh hài tử nhà mình: “Hài tử này bất hiếu quá nha.” Liếc liếc mắt nhìn Đại Bảo Bảo rồi nói.
Đại Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện hoàng đế bệ hạ hình như đang nói nó: “Lão sư nói phụ từ tử hiếu. Cha không từ, con không cần hiếu.”
Thương Diệu kinh ngạc: “Ngươi cũng biết phụ từ tử hiếu sao?”
“Ta biết nhiều lắm.” Đại Bảo Bảo nói.
Sở Tu Viễn lo lắng hoàng đế tỷ phu nhà hắn nhìn ra Đại Bảo Bảo thiên tư hơn người, không dám để nó nói tiếp: “Sao ta lại không từ?”
Đại Bảo Bảo thấy cha nó còn dám hỏi, buông thìa, chống nạnh, trừng mắt nhìn hắn: “Khi con còn nhỏ mẫu thân luôn cùng con đá cầu mỗi ngày, hiện tại mỗi ngày đều hầu hạ cha. Khi con còn nhỏ mẫu thân luôn hỏi con muốn ăn cái gì. Hiện tại chỉ hỏi cha muốn ăn cái gì.”
“Khi con còn nhỏ mẫu thân đều nhìn con ngủ rồi mới đi ra ngoài, hiện tại chỉ biết nói, ta và cha con buồn ngủ, các con cũng ngủ đi.” Dừng một chút: “Nếu không phải tại cha, mẫu thân sẽ không đối xử với con như vậy, không phải không từ thì là cái gì? Hừ!” Lại cầm muỗng tiếp tục ăn bánh gạo.
Sở Tu Viễn xấu hổ.
Thương Diệu vui vẻ: “Đại Bảo Bảo, nãy giờ ngươi nói đều là chuyện khi ngươi còn nhỏ, không phải bây giờ ngươi đã trưởng thành rồi sao?”
Đại Bảo Bảo dùng sức gật đầu: “Ta là Đại Bảo Bảo.”
Thương Diệu càng muốn cười: “Đại Bảo Bảo không cần mẫu thân bồi đâu. Dịch nhi hiện giờ đã ở Đông Cung một mình rồi.”
“Đúng nha. Đại Bảo Bảo, ta không ở chung với mẫu hậu nữa.” Thái tử nói tiếp.