Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:23
Lượt xem: 108
Lâm Hàn nghẹn họng: “… Vậy mà con vẫn treo từ thông minh bên miệng suốt ngày ư?”
“Nương và ca ca không tin con mà.” Lí do của thằng bé hết sức tròn vẹn: “Con không nói thì nương với ca ca mới không biết là con thông minh.”
Bỗng chốc Lâm Hàn không biết nên phản bác như thế nào: “Sao con biết bọn ta không hay? Chỉ là bọn ta cảm thấy con không thông minh được bằng ta và cha con, không muốn suốt ngày nói con thông minh nhất mà thôi.”
“Con… con là trẻ con, đương nhiên không thông minh như nương và cha rồi.” thằng bé lớn giọng nói.
Lâm Hàn: “Nói như thế là con thừa nhận ta và cha con biết con rất thông minh hả? Vậy sau này đứng suốt ngày ầm ĩ con là bảo bảo thông minh nhất nhà ta nữa nhé.”
“Con…” thằng bé suy nghĩ, “Tại sao không thể nói ạ? Con thông minh chứ đâu có phải khiến người khác trở nên không thông minh đâu.”
Miệng Lâm Hàn mấp máy, lại không biết phản bác như thế nào lần nữa.
Sao mồm mép của thằng bé này trơn tru thế.
“Đại Bảo Bảo, có biết tại sao người thông minh chân chính không treo từ thông minh bên miệng hay không?” Lâm Hàn đổi một hướng hỏi khác.
Thằng bé đáp ngay không suy nghĩ gì: “Bọn họ không muốn ạ.”
“Tại sao lại không muốn?” Lâm Hàn lại hỏi.
Thằng bé suy nghĩ: “Không muốn tức là không muốn. Như là… như là con không thích ăn rau vậy.”
Lâm Hàn cũng nghẹn hong, cũng biết nó không hiểu: “Nếu như tất cả mọi người đều biết con thông minh, người khác trêu động đến con, con muốn đánh trả, bọn họ sẽ có sự phòng bị. Nếu bọn họ không biết con thông minh, con muốn báo thù lúc nào thì báo thù lúc ấy.” nàng dừng lại giây lát để nó tiêu hóa: “Con biết cha con đánh rất đau nên mỗi lần hắn muốn đánh con, con đều sẽ trốn. Nếu như con không biết cha con rất lợi hại, cho rằng cha con giống nhị ca thì con có còn trốn không?”
Thằng bé lắc đầu.
“Con sẽ làm như thế nào?” Lâm Hàn cười hỏi.
Thằng bé chẳng nghĩ ngợi gì đáp: “Đánh nhị ca!”
“Vậy sau này này còn gặp được ai là nói con là bảo bảo thông minh nhất nhà chúng ta nữa không?”
Thằng bé lắc đầu, nhưng lại không nỡ: “Ca ca cũng biết con thông minh sao?”
“Đều biết hết. Chúng nó không nói chỉ là vì cảm thấy có vài phương diện con không bằng chúng nó thôi. Ví dụ như đánh cờ không bằng đại ca con, chữ viết không đẹp được như nhị ca con.” Lâm Hàn lo thằng bé về đến nhà sẽ quên mất: “Ngoài miệng chúng ta không nói thì cũng không có ai coi con thành đứa ngốc đâu. Nhà chúng ta không có kẻ ngốc.”
Thằng bé giơ ngón tay chỉ vào Hồng Lăng ở trong góc.
Lâm Hàn không hiểu nó có ý gì.
Hồng Lăng muốn khóc, sao lần nào cũng là nàng ấy vậy: “Tiểu công tử, ta ngốc là vì cha nương ta không chăm chỉ làm việc, không kiếm được tiền nên không mời được thầy dạy dỗ ta. Bây giờ biết đại tướng quân và phu nhân giỏi giang ra sao rồi chứ. Kiếm tiềm mua y phục, đồ chơi và thức ăn ngon cho các cậu, còn có thể mua được bọn ta về chăm sóc cậu, còn có thể mời thầy dạy cho các cậu.”
Hồng Lăng không nói, thằng bé thật sự không ý thức được ba huynh đệ nó phải tiêu tốn rất nhiều rất nhiều tiền.
Thằng bé không tin thứ kỳ dị, xòe ngón tay ra lại tính một lượt, nhiều quá tính không ra, không khỏi kêu lên kinh ngạc: “Nương và cha lợi hại quá.”
“Sau này không được phép chọc tức cha con nữa.” Lâm Hàn nhân cơ hội nói: “Cha con cực khổ lắm.”
Thằng bé ra sức gật đầu, biểu hiện trực tiếp là xuống xe ôm lấy xúc cúc rồi kêu lên: “Cha, con về rồi.”
Sở Tu Viễn từ trong phòng đi ra: “Mấy người về rồi. Mua gì đấy?”
“Mua khoai lang ạ” thằng bé giơ xúc cúc lên: “Cái này là con mua cho cha đấy.”
Đại tướng quân không khỏi chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời hôm nay không mọc từ đằng Tây đấy chứ.
Trông thấy Lâm Hàn đi vào thì vội vàng đưa mắt ra hiệu, chuyện gì thế? Rồi liếc nhìn Đại Bảo Bảo một cái.
Lâm Hàn: “Đại Bảo Bảo nhà chúng ta hiểu chuyện, biết thương cha rồi.” rồi nhận thay cho Sở Tu Viễn: “Y phục của con bẩn rồi, để Lục Hà dẫn con đi thay bộ sạch sẽ.”
Thằng bé thích chí chạy ra ngoài, bình thường một ngày thay ba bộ, nghe vậy cũng không nghi ngờ gì: “Cha, đợi con một lát, rồi con đá xúc cúc với cha.”
Sở Tu Viễn run sợ trong lòng, nắm lấy cánh tay Lâm Hàn: “Nó bệnh rồi à?”
“Khỏe re.” Lâm Hàn cười rồi thuật lại lời nàng nói với Đại Bảo Bảo ở trên xe một lượt: “Sau này tạm coi như không biết nó thông minh, trước đây chê cười xem thường nó như thế nào thì sai này vẫn làm như thế. Kẻo nó lại tưởng bản thân cao hơn người một bậc, không biết trời cao đất dày thế nào. Lát nữa chàng nói với Đại Bảo và Nhị Bảo một tiếng.”
Sở Tu Viễn không khỏi lo lắng: “Thế này có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-177.html.]
“Chẳng có gì không được cả.” Lâm Hàn kéo Sở Tu Viễn đến phòng ngủ: “Chúng ta đâu cần thần đồng. Hơn nữa, nhà chúng ta cũng không thể có một thần đồng.” nàng nhìn về phía hướng hoàng cung một cái, “Chưa kể bệ hạ không an tâm, đến tỷ tỷ ruột của chàng biết rồi cũng phải lo lắng đến ăn ngủ không yên.”
Sở gia đã có vị trí cao tột cùng, lại có một thần đồng thì dù hai vị đế hậu không nghĩ nhiều, trăm quan và lê dân bách tính cũng không yên lòng.
“Còn để nó theo học thầy dạy hiện tại không?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn ngẫm nghĩ, Đại Bảo Bảo không cần học hội họa, cũng không cần học thư pháp, càng không cần học viết văn chương, chỉ cần không lớn lên không hư hỏng lệch lạc là được: “Thầy dạy bây giờ khá tốt. Đỡ phải đổi một người không thân quen rồi gây chuyện với chúng ta.”
“Sắp tan học rồi, ta đi tìm Đại Bảo, Nhị Bảo và thầy dạy của mấy đứa trẻ nói chuyện.” Sở Tu Viễn nói xong thì nghe thấy một hồi tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, Đại Bảo Bảo đã chạy đến cửa, nó đổi sang một bộ y phục ngắn màu hạt dẻ: “Làm gì đấy?”
Thằng bé nhảy nhót tại chỗ, để cho cha nó nhìn thấy bộ đồ nó mặc gọn gàng ra sao: “Xúc cúc ạ.”
“Sắp ăn cơm rồi.” Lâm Hàn nói, “Chập tối rồi đá. Theo nương tới phòng bếp đi, nương bảo đầu bếp làm mấy món ngon cho con.”
Trong mắt thằng bé đầy vẻ vui sướng: “Có phải con nghe lời nương đúng không?”
“Đúng vậy.” Lâm Hàn bước đến xoa đầu thằng bé, rồi vươn tay về phía thằng bé.
Thằng bé nắm lấy bàn tay to của nương nó, sôi nổi đi theo nương nó tới phòng bếp gọi món.
Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc biết được Đại Bảo Bảo thiên tư hơn người từ trong miệng Sở Tu Viễn, nhưng lại phải giả vờ không hay biết, chớ nói là khó khăn nhường nào. Thế nhưng lúc cả nhà quây quần quanh bàn dài ăn bánh chẻo, nhìn thấy Đại Bảo Bảo nhân lúc cha nương đang trò chuyện, len lén lấy trộm một chiếc bánh chẻo rồi nhét vào trong miệng. Trong lòng hai huynh đệ rất phức tạp, nào cần phải giả vờ như không biết… cái nết này của Đại Bảo Bảo mà chiếu cáo thiên hạ thì bách tính thiên hạ cũng không tin nó là một thần đồng… rõ ràng là một đứa chẳng ra gì.
“Đại Bảo Bảo, làm gì đấy?” Sở Tu Viễn bỗng quay đầu lại.
Thằng bé sợ tới nỗi ngã ngồi xuống, không lo đến cái đau mà sốt sắng đáp: “Con sợ bánh chẻo của cha để nguội thì không ngon nữa.”
“Thế nên con ăn giúp cha à?” Sở Tu Viễn nhìn chằm chằm nó hỏi.
Thằng bé vội vàng gật đầu, chỉ vào cái đĩa của hắn: “Cha, mau ăn đi, đều không còn ngon nữa rồi.”
“Con chia xẻ một chút với cha nhé?” Sở Tu Viễn cố ý hỏi.
Thằng bé đáp ngay không suy nghĩ gì: “Được ạ.”
Sở Tu Viễn ngạt thở, vậy mà thằng bé này lại là con trai hắn.
Rõ ràng lúc còn nhỏ vừa yếu ớt vừa thích khóc, có khi thì ngoan ngoãn như con mèo. Rốt cuộc là làm sao nó biến thành thế này vậy.
“Cha, những cái này đều cho con ạ?” Sở Tu Viễn định thần lại, con trai hắn đi đến bên cạnh hắn, đỏ mắt ngóng nhìn chằm chằm cái đĩa của hắn.
“Cái của con đã ăn hết chưa?” Sở Tu Viễn lòng đầy bất lực hỏi.
Thằng bé nhìn cái đĩa của mình: “Vẫn còn hai chiếc, mỗi miếng một chiếc, hai miếng là ăn xong rồi.” còn giơ hai ngón tay ra để chứng minh nó không hề nói dối.
Lâm Hàn thấy cảnh ấy thì không hiểu lại buồn cười: “Đại Bảo Bảo, bánh chẻo chiên ngon hay là bánh chẻo luộc ngon?”
“Bánh chẻo chiên là ngon nhất, con có thể ăn được hai bát to.” Thằng bé khoa tay múa chân rồi lại nhìn chằm chằm bánh chẻo của cha nó.
Hiện giờ thịt lợn ở chợ Đông chợ Tây bán đều là lợn sau khi đã thiến, bất kể làm như thế nào đều ngon, mà bản thân Lâm Hàn đã thích ăn bánh chẻo, thế nên mấy năm nay nhớ ra bèn bảo đầu bếp làm bánh chẻo.
Trong phủ không có nồi đáy phẳng, nên chưa từng làm bánh chẻo chiên.
Mà chính vì không có nên dùng nồi xào thức ăn để làm rất phiền phức, hôm nay cũng chỉ làm ba mươi chiếc, cả nhà năm người mỗi người sáu bảy cái mà thôi. Lâm Hàn không trách bản thân Đại Bảo Bảo còn chưa ăn xong đã nhìn chằm chằm vào của cha nó.
“Có muốn ăn ngày ngày không?” Lâm Hàn hỏi.
Thằng bé ra sức gật đầu, muốn vô cùng.
Lâm Hàn: “Ăn hết bánh chẻo của con đi, mấy ngày nữa nương mua một cái chảo dễ dùng, rồi ngày ngày làm cho con.”
“Ăn xong?” thằng bé liếc nhìn chỗ ngồi của nó, ăn hết hai cái bánh chẻo chiên là được rồi sao? Chuyện tốt như thế, sao nó lại cảm thấy không thể nào.
Lâm Hàn gật đầu: “ Ăn hết bánh chẻo luộc và bánh chẻo chiên.”
Thằng bé không khỏi bĩu môi, quả nhiên nó không đoán nhầm.
Nhưng mà bánh chẻo chiên ngoài ngon trong cũng ngon, nó thật sự không nhìn nổi bánh chẻo luộc: “Con thích ăn bánh chẻo chiên.”
“Cha con cũng thích.” Bản thân nó nghe hiểu đạo lý, nên Lâm Hàn không nuông chiều nó nữa: “Cha con ăn no còn phải đi giải quyết công vụ. Qua mấy ngày nữa cha con nhận được bổng lộc, ta lại mua một con dê rồi làm bánh chẻo nhân thịt dê cho con. Đã ăn bánh chẻo nhân thịt dê bao giờ chưa?”