Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:21
Lượt xem: 105
“Không cần.” Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Chúng ta đi mua ít đồ đạc cho Đại Bảo và Nhị Bảo trước đã, rồi mua ít đồ ăn cho Đại Bảo Bảo nhà chúng ta, quay về hẵng mua khoai lang.”
Đại Bảo Bảo nghe thấy vậy thì lập tức nói: “Nương, con không muốn ăn.”
Lâm Hàn kinh ngạc vô cùng, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao.
“Tại sao không muốn?” Lâm Hàn tò mò hỏi.
Thằng bé ngập ngừng thoáng chốc: “Con không thích!”
Lâm Hàn đang định hỏi nó thích cái gì thì chợt nhớ ra lời nàng nói với thằng bé trước đấy, lập tức nàng không nén nổi bật cười… không thích không khác gì khó ăn: “Vậy thì không mua đồ ăn nữa, chỉ mua đồ chơi thôi.”
“Cái gì cũng được ạ?” thằng bé ngẩng đầu hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Thằng bé lựa được một đống, rồi lại chọn một đống cho hai ca ca của nó, cho đến khi Lâm Hàn nói xe của bọn họ ngồi không để nổi, thằng bé mới dừng lại.
Nhưng mà, kết quả của việc cứ mua rồi mua như thế là tiền mà Hồng Lăng mang theo bay mất hai phần ba.
May mà một phần ba cũng có thể mua được rất nhiều khoai lang, mà thằng bé vẫn luôn luôn nhớ món kiến trên cây và miến chua cay mà nương nó nói, trên đường quay về lại nhìn thấy mấy thứ thú vị nhưng cũng không đòi mua.
Hiện giờ người bán khoai lang đã bớt đi nhiều so với trước, nhưng còn nhiều hơn so với cái lúc mới thu hoạch khoai lang của năm ngoái. Chỉ vì các hộ gia đình ngoài kinh đều trồng khoai lang.
Như thế cũng tiện cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn mua khoai lang không phải để hấp, cũng không phải để nướng, mà là nghiền nhuyễn lấy bột khoai lang, thế nên nàng đi thẳng đến nhà có khoai lang to.
“Phu nhân cần khoai lang ư?” phụ nhân ngẩng đầu lên rồi cúi đầu dọn sạch bùn đất trên khoai lang.
Lâm Hàn thấy nàng ta nở nụ cười nên cũng cười nói: “Phải.” Nom trông có ba bốn trăm cân, nàng bảo: “Những củ này ta lấy hết.”
“Lấy, lấy hết ư?” phụ nhân kia đứng dậy, nam tử ngồi ở trên xe ba gác nghỉ ngơi mở mắt ra, nhìn thẳng vào đoàn người Lâm Hàn.
Lâm Hàn khe khẽ gật đầu: “Các ngươi theo nàng tới chỗ gửi xe ngựa, chuyển khoai lang lên xe của bọn ta, rồi ta đưa ngươi tiền.” rồi quay sang nhìn Hồng Lăng thì phát hiện mắt Hồng Lăng nhìn thẳng: “Nhìn cái gì thế?” rất là hoang mang.
Hồng Lăng run b.ắ.n một thoáng rồi đáp lời một cách rối rắm: “Không, không có gì.”
Lâm Hàn không khỏi cau mày: “Thật sự không có gì?”
Hồng Lăng gật đầu: “Không có gì.”
“Đưa một nửa tiền cho ta, ngươi dẫn bọn họ dời khoai lang lên xe của chúng ta đi.” Lâm Hàn nói.
Hồng Lăng không khỏi nhìn phụ nhân bán khoai lang một cái, rồi lại nhìn khoai lang trên xe: “Phu nhân để Mặc Dương đi đi. Hắn tới đưa luôn khoai lang về nhà, sau đó lại quay lại.”
Sở gia chỉ có một chiếc xe ba gác mua sắm đồ đạc, mỗi lần chỉ có thể kéo mấy trăm cân khoai lang.
Lâm Hàn cảm thấy Hồng Lăng nói có lý, bèn tìm Hàn Mặc Dương.
Hàn Mặc Dương không đợi nàng mở miệng đã chủ động đứng dậy: “Phu nhân, bọn họ còn chưa nói bao nhiêu tiền một cân.”
Phụ nhân bán khoai lang vội vàng nói: “Bọn ta đều bán một văn tiền năm cân, phu nhân ngài đây mua nhiều thì sáu cân hay bảy cân cũng đều được, ngài xem rồi trả.”
“Sáu cân là được rồi. Các ngươi trồng món này cũng vất vả.” Lâm Hàn nói rồi nháy mắt ra hiệu với lhl.
Hồng Lăng đưa cho Hàn Mặc Dương một xâu tiền, tổng cộng là một trăm.
Sau khi Hàn Mặc Dương dẫn đôi phu phụ bán khoai lang kia đi, Lâm Hàn bèn nhìn chằm chằm Hồng Lăng.
Hồng Lăng vô thức sờ mặt: “Sao thế ạ?”
“Lời này nên là ta hỏi ngươi chứ.” Lâm Hàn khom lưng bế Đại Bảo Bảo luôn muốn đi lang thang xung quanh lên, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm Hồng Lăng.
Sắc mặt Hồng Lăng lập tức trở nên tái xanh.
Trong lòng Lâm Hàn bỗng dưng rúng động, vội vàng nhìn đôi phu thê bán khoai lang kia một cái, loanh quanh khoảng ba mươi tuổi: “Ca ca tẩu tẩu của ngươi à? Không thể nào! Lúc ngươi vào phủ đã hơn mười tuổi rồi, dung mạo không thay đổi quá nhiều so với bây giờ, bọn họ…”
“Không phải bọn họ.” Hồng Lăng vội vàng nói.
Lâm Hàn: “Vậy thì là ai?”
“Là, là người của thôn bọn ta.” Hồng Lăng nhỏ giọng nói.
Lâm Hàn hiểu ra vì sao nàng ấy lại sợ tái cả mặt: “Lo sợ bọn họ nhận ra ngươi à? Tẩu tẩu ngươi có lẽ biết ngươi đang ở phủ đại tướng quân chứ.”
Hồng Lăng lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-176.html.]
“Không biết ư?” Thẩm Xích Quân ôm kiếm đứng chờ ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
Hồng Lăng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta là do mụ buôn người dẫn tới. Bọn họ không đến. Cha nương của Hồng Ngẫu có theo đến.”
Lâm Hàn: “Vậy thì có gì phải sợ. Dù cho nhận ra ngươi, nhưng lại không biết ngươi đã trừ nô tịch thì cũng không dám tới phủ tìm ngươi.” Nàng đặt Đại Bảo Bảo xuống đất: “Mua thêm mấy trăm cân nữa rồi chúng ta quay về.”
Hồng Lăng muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Lâm Hàn không kiềm lòng được hỏi: “Sợ lại đụng mặt người trong thôn các ngươi?”
Hồng Lăng vô thức gật đầu, rồi sau đó nói: “Ta vẫn muốn biết bọn họ, bọn họ bây giờ thế nào.”
Lâm Hàn ngẩn người chốc lát, nhận ra mình không nghe lầm thì rất đỗi buồn cười: “Năm đó để ngươi cho bọn họ một ít khoai lang đỏ, người còn không vui, mà bây giờ lại quan tâm tới bọn họ ư? Ngươi nghĩ gì thế?”
Hồng Lăng cũng không biết phải nói thế nào: “Khi trước không trông thấy người trong thôn nên ta không muốn biết. Nhưng bây giờ thấy rồi thì có hơi muốn…”
“Bọn họ sống tốt thì ngươi vui mừng hay buồn bã?” Lâm Hàn hỏi ngược lại, “Bọn họ sống không tốt thì ngươi lại thế nào?”
Hồng Lăng thành thật đáp: “Tốt hay không tốt đều không liên quan tới ta. Cái người tẩu tử xấu xa kia của ta, nếu để nàng ta biết ta có tiền lại còn tiếp tế nàng ta, dăm thì mười họa nàng ta sẽ lại tới. Tổng cộng nàng ta chẳng nuôi ta được mấy năm, còn bán ta đi, ta chẳng mắc nợ nàng ta và ca ca ta thứ gì.”
Lâm Hàn nghe vậy liền biết nàng ấy chỉ là muốn có một kết quả thôi: “Chốc nữa nhìn thấy người trong thôn của ngươi thì nhắc nhở ta.” Sau đó kéo Đại Bảo Bảo tiếp tục chọn khoai lang.
Thế nhưng mãi cho đến khi lại mua một xe, chuẩn bị cất bước hồi phủ cũng không gặp lại người quen cũ của Hồng Lăng.
Có lẽ bọn họ đã đi trước rồi.
Ngồi ở trên xe ngựa về phủ, Lâm Hàn nói: “Hay là ngày mai lại ra ngoài với Lục Hà hoặc ai đó xem sao?’
Hồng Lăng lắc đầu, thở dài bảo: “Chắc là ông trời cũng cảm thấy không cần để ta biết.”
Lâm Hàn rất buồn cười: “Có liên quan gì đến ông trời cơ chứ? Đâu phải ngươi không biết bọn họ ở nơi nao. Hôm nào ngươi thuê cỗ xe đi xem xem là được.”
Hồng Lăng lại lắc đầu: “Không cần phải lãng phí số tiền ấy.”
“Mọi người đang nói gì thế ạ? Nương.” Đại Bảo Bảo rất lấy làm tò mò, vươn ngón tay út ra chỉ vào cái đầu phờ phạc ỉu xìu của Hồng Lăng: “Nàng ấy làm sao thế?”
Lâm Hàn: “Nhà nàng ấy trước đó lãng phí lương thực, sau đó người nhà lâm bệnh nặng nên tiền đều dùng để khám bệnh, không có tiền mua lương thực, ca ca của nàng ấy bèn bán nàng ấy đến phủ nhà chúng ta làm nha hoàn.”
“Hả?” thằng bé kinh ngạc há hốc miệng.
Lâm Hàn gật đầu: “Nha hoàn Lục Hà của con cũng là bị cha nương bán vào.”
“Cũng là vì lãng phí lương thực sao?” thằng bé vội vàng hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ rồi đáp: “Cha của Lục Hà lúc lớn như con không chăm chỉ đọc sách luyện võ, khi trưởng thành không có năng lực kiếm tiền nuôi con bèn mượn tiền sống qua ngày. Nhưng hắn ta lại không trả nổi tiền nên chỉ có thể bán Lục Hà cho nhà ta. Nhà ta nếu không phải có cha con có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền thì cũng đừng nghĩ tới việc ngày ngày ăn thịt. Nếu không cũng phải tìm người mượn tiền.”
“Nhưng nương biết kiếm tiền mà.” Đại Bảo Bảo nói.
Thằng bé thông minh, Lâm Hàn đã có tinh thần chuẩn bị, thấy nó nói như vậy thì cũng nghĩ nên lừa phỉnh nó như thế nào: “Tiền ta kiếm được chỉ đủ để mua thịt. Tiền mà cha con kiếm mua gì cũng có thể được, còn có thể mời được đầu bếp. Con nói coi nếu không có phần tiền ấy của cha con, chúng ta có thể ăn thịt kho dê nướng không?”
“Cha còn giỏi giang hơn nương ư?” thằng bé nhỏ.
Hồng Lăng phì cười thành tiếng.
Thằng bé lấy làm khó hiểu: “Người cười cái gì?”
“Tiểu công tử, ngoại trừ cậu thì không có ai hỏi như thế cả.” Hồng Lăng nói.
Đại Bảo Bảo không khỏi chớp mắt: “Bệ hạ cũng không dám sao?”
Hồng Lăng vô thức nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn cũng từng dẫn binh, nhưng nàng có kim chỉ bắc. Nếu để nàng chỉ dựa vào hướng gió với các yếu tố khác để phán đoán phương hướng giống như Sở Tu Viễn, thì nàng có thể dẫn quân đội đến vòng cực Bắc.
Lâm Hàn bèn mở miệng nói: “Ở những khía cạnh khác bệ hạ còn lợi hại hơn cha con, nhưng nếu chỉ luận đến dẫn binh đánh trận thì vẫn không được bằng cha con. Con có nhớ ta từng nói với con, người Hung Nô đều sợ cha con.”
Sở Dương và Sở Ngọc cũng từng nói với Đại Bảo Bảo rồi, nhưng nó không tưởng tượng được nỗi sợ ấy đáng sợ ra sao, thế nên nó cảm thấy cha nó lợi hại nhưng cũng không so bì được với nương của nó.
“Tại sao con không nhìn ra chứ?” thằng bé rất hoang mang.
Lâm Hàn buồn cười: “Vì là lợi hại nên không thể để con nhìn ra được. Hiểu ra chưa? Nếu dễ dàng bị người khác nhìn ra thì không thể coi là lợi hại được. Giống như người thông minh chân chính, không cần thiết phải treo chữ thông minh ở bên miệng, người ta cũng biết người đó thông minh.”
“Chính là con đó.” Thằng bé vội nói.
Thằng bé vội vàng hỏi: “Con chính là cái gì?”
“Người thông minh chân chính ạ.” Thằng bé nói năng rất đỗi dứt khoát.