Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:26:19
Lượt xem: 105
Hô hấp của Sở Tu Viễn tắc nghẽn, hối hận vì đã lắm mồm: “Bệ hạ ngài cứ bận việc đi, vi thần cáo lui.” Không đợi Hoàng đế tỷ phu của hắn mở miệng đã lui ra ngoài.
Quay trở về phủ bèn nói với Lâm Hàn, bệ hạ đồng ý giúp nàng in sách dạy nấu ăn, với cả qua mấy ngày nữa sẽ đưa phần lợi nhuận thuộc về nàng đến.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn sai đầu bếp mua nguyên một con dê.
Buổi trưa ăn canh canh đầu dê thịt vụn, ăn thịt dê kho, buổi tối ăn mì thịt dê và thịt dê nướng.
Số thịt còn thừa lại không ăn hết thì thả vào trong giếng nước đông đá.
Hôm nay trời vừa chuyển lạnh, hôm sau lấy thịt dê ra vẫn rất tươi ngon, cả nhà năm người lại ăn các món ngon làm từ thịt dê suốt một ngày, mà vẫn không thể ăn hết.
Buổi tối, Lâm Hàn dặn đầu bếp băm thịt dê còn thừa, thêm hương liệu và hành lành bánh bao thịt dê.
Tờ mờ hôm sau, đại tướng quân đã lâu không ăn bánh bao thịt dê đã ăn sáu cái, khiến Lâm Hàn sợ tới nỗi suýt nghẹn bánh bao.
Lâm Hàn nuốt bánh bao xuống rồi không kiềm được hỏi: “Có phải chàng ngốc không thế?”
“Cha ăn tham.” Đại Bảo Bảo mở miệng nói.
Sở Tu Viễn trừng nó: “Con mim miệng cho ta!”
“Ăn tham mà không để cho người ta nói sao?” thằng bé hừ một tiếng: “Nương, quản cha con kìa.”
Lâm Hàn: “Con im miệng cho ta!”
Thằng bé tắc nghẹn một chốc rồi sau đó làm mặt quỷ với nương của nó: “Hai người quả đúng là một lứa. Đại ca và Nhị Ca không lừa con.”
Sở Dương nghe thấy Đại Bảo Bảo nhắc đến nó thì không khỏi mở miệng: “Ta mới ăn có một cái.”
“Con mới có mấy tuổi?” Sở Tu Viễn hỏi ngược lại.
Sở Dương không trả lời.
Sở Ngọc cất giọng đất: “Hôm qua cha còn nói con trẻ chỉ lo ăn, cha già nghèo kiết xác.”
Lần này đổi lại là đại tướng quân nghẹn họng.
Lâm Hàn buồn cười: “Cha con giờ Mão dậy luyện võ, một lúc nữa phải lên triều, sau đó thương thảo chuyện chính sự với bệ hạ, quay về vẫn phải giải quyết chính vụ, cả ngày bận bịu tới tận tối muội, bận từ khi trời còn sáng đến khi tối đen, không ăn nhiều một chút thì không chống đỡ nổi.”
“Vậy mà nương còn nói cha ngốc?” Sở Ngọc hỏi.
Lâm Hàn: “Ta nói hắn ngốc là vì chê hắn chỉ ăn mỗi bánh bao, không ăn những thứ khác. Giống như các con vậy, vớ được đồ ngon là phải ăn đến ngán thì thôi. Chứ không phải chê hắn ăn nhiều.”
“Là thế à.” Sở Dương quan sát cái bụng của cha nó một lượt, ăn nhiều như vậy mà không hề lộ bụng ra: “Nương, con lớn lên cũng phải ăn nhiều như thế sao/”
Sở Tu Viễn: “Con không cần. Bởi vì con không cần lên chiến trường.”
“Nhưng mà con cũng phải làm việc mà.” Sở Dương nói.
Lâm Hàn vẫy tay với nó: “Qua đây.”
Sở đại công tử lộ vẻ mặt khó hiểu, không dám đi tới.
Lâm Hàn buồn cười: “Không đánh con đâu.”
Sở Dương lập tức chạy tới.
Lâm Hàn chỉ vào cánh tay của Sở Tu Viễn: “Sờ đi.”
Sở Dương không hiểu sở cái gì, nhưng vẫn vươn tay tới: “Cứng ư?’ lại bóp một cái, vẫn cứng: “Cha, thả lỏng nào.”
“Bây giờ cha con rất thả lỏng.” Sở Tu Viễn đáp.
Sở Dương không tin, đẩy hắn một cái, Sở Tu Viễn đổ ra sau. Sở Dương vội vàng kéo giữ lấy cha nó, rồi sau đó sờ nắn cánh tay của mình: “Mềm ư?”
Lâm Hàn gật đầu: “Nếu cha con muốn tiếp tục như thế thì ngoại trừ phải luyện kiếm hằng ngày còn phải ăn nhiều. Con không lên chiến trường nên không cần thiết phải luyện thành như thế này, vì vậy không cần học theo cha con, ăn lượng cơm như bình thường là được.”
Sở Đại Bảo Bảo lại không kiềm nén được mở lời: “Nương, con là đại tướng quân, lên chiến trường, con muốn ăn nhiều.”
Lâm Hàn gật đầu.
Thằng bé vội hỏi: “Buổi trưa con có thể ăn bốn quả trứng muối không ạ/”
“Không thể được!” Lâm Hàn kiên quyết từ chối.
Thằng bé cau mày: “Tại sao ạ?”
“Ăn trứng muối không nuôi thịt. Con có thể ăn bốn chiếc bánh bao thịt dê.” Lâm Hàn đáp.
Thằng bé ỉu xìu, nhưng nó không c.h.ế.t tâm, nhỏ giọng thì thầm: “Người ta thích trứng muối mà.”
Lâm Hàn cười nói: “Cha con còn thích đánh con đó. Để hắn đánh nhé/”
Thằng bé nín họng.
Lâm Hàn: “Mộc ca ca của con sắp trở về rồi, phải để lại một ít cho hắn. Ta có thể làm thứ khác cho con.”
“Cái gì ạ?” thằng bé vội vàng hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ đáp: “Nghe nói chợ Đông Tây có rất nhiều người bán khoai lang, chúng ta đi mua khoai lang, quay về ta làm kiến trên cây và miến chua cay cho con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-175.html.]
“Con không muốn ăn kiến!” thằng bé vội vàng nói.
Sở Ngọc không nhịn được nói: “Cái nương nói là tên món ăn, không phải là kiến thật.”
Thằng bé lập tức sửa lời: “Vậy con muốn ăn. Nương, chúng ta đi thôi.” Nó đứng dậy nắm lấy tay Lâm Hàn.
Lâm Hàn: “Không đi học à?”
“Ngày mai rồi học.” thằng bé đáp.
Lâm Hàn buồn cười: “Vậy bài của ngày mai thì sao?”
“Cũng để ngày mai học ạ.” Thằng bé chẳng suy nghĩ gì mà đáp ngay.
Lâm Hàn: “Con nhớ được không?”
Thằng bé gật đầu cái rụp: “Thầy giảng một lần là con ghi nhớ rồi. Nương, chúng ta đi thôi.”
Sở Tu Viễn vội nói: “Đợi đã. Một lần là nhớ? Đại Bảo Bảo, có phải con nên giải thích với cha xem một lần là nhớ có ý gì không?”
Đại Bảo Bảo nói một cách rất ngay thẳng: “Thì chính là giảng một lần là nhớ ạ.”
Giọng điệu ấy phải gọi là đường hoàng điềm nhiên, cũng khiến cha nó không nói nên lời.
Lâm Hàn mở miệng nói: “Phu quân, quay về rồi nói.”
Sở Tu Viễn nuốt lại lời đến bên miệng về, bởi vì Lâm Hàn cực kỳ hiếm khi gọi hắn là phu quân. Mỗi lần hai chữ “phu quân” vừa thốt ra, không phải là nàng giận dữ phát cáu, thì tức là sự tình rất nghiêm trọng.
Sở Tu Viễn gật đầu: “Vậy mọi người đi đi. Đại Bảo, Nhị Bảo, ta đưa các con đến học đường.”
Hai huynh đệ nhìn nhau một cái, đi qua Tây sương phòng, Sở Dương cất lời bảo: “Có phải cha muốn hỏi bọn con chuyện của Bảo Bảo không?”
“Các con biết à?” Sở Tu Viễn hỏi thẳng.
Sở Ngọc lắc đầu: “Khi trước Đại Bảo Bảo từng nói nó có thể ghi nhớ, nhưng mỗi lần nói xong đều thêm một câu nó là bảo bảo thông minh nhất cả nhà, nên con và đại ca vẫn luôn tưởng nó nói ngoa thổi phồng, chẳng lẽ không phải?’
Sở Tu Viễn nhìn Sở Dương: “Con cảm thấy dáng vẻ vừa nãy của nó giống cố ý khoe khoang sao?”
Không giống!
Nhưng hai huynh đệ đã nghe quen rồi, nên cũng không nghĩ nhiều.
Thế nhưng, học đường ở trong phủ, từ phòng chính của chính viện đến học đường không đến một nén hương, nào cần tới cha nương đưa đón. Thế nên Sở Tu Viễn nói muốn đưa chúng nó đi, Sở Dương và Sở Ngọc mới nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng.
Sở Ngọc không kiềm lòng được hỏi han: “Nếu như là thật, cha định làm như thế nào?”
“Cùng học hành đọc sách với bọn con sao ạ?” Sở Dương hỏi theo.
Sở Tu Viễn cũng không có cách gì tốt, bởi vì hắn giống với Sở Dương và Sở Ngọc, cứ tưởng Đại Bảo Bảo nói bản thân nó thông minh chỉ là nói miệng mà thôi: “Bất kể làm như thế nào cũng phải làm rõ Đại Bảo Bảo ghi nhớ được bao nhiêu trước đã.”
Thế nhưng Sở Tu Viễn lại không hay biết Lâm Hàn đã thử Đại Bảo Bảo rồi.
Mẫu tử hai người đến chợ Tây, Lâm Hàn cũng xác định được Đại Bảo Bảo ghi nhớ hết thảy nội dung thầy dạy mấy hôm nay.
Lâm Hàn lo thằng bé vểnh đuôi lên tận trời nên cũng không khen thằng bé quá đà, chỉ nói một câu: “Đại Bảo Bảo đúng thật là bảo bảo thông minh nhất nhà chúng ta.”
Thằng bé sung sướng, lập tức hỏi ngay: “Nương, có thể dùng tiền của nương mua một quả xúc cúc cho con khong?”
Thằng bé thích đá xúc cúc, mà Sở Tu Viễn hy vọng mấy đứa trẻ thân cường thể tráng, không bệnh không tật nên cũng để cho chúng nó chơi xúc cúc, vì vậy mà hơn một tháng đã có thể đá hỏng một quả xúc cúc.
Không kể Đại Bảo Bảo chủ động nhắc tới, không nói thì Lâm Hàn cũng sẽ mua cho nó.
Lâm Hàn bèn cười nói: “Có gì mà không thể.”
“Nương là tốt nhất.” thằng bé nhào vào lòng nàng.
Lâm Hàn giơ tay lên cản lại, Đại Bảo Bảo muốn giả vờ đáng thương thì nghe thấy nương nó bảo: “Chúng ta nên đi xuống rồi.”
Thằng bé vô thức nhìn ra ngoài, nhưng rèm xe đã ngăn cản ánh nhìn.
Lâm Hàn vén rèm xe ra, thằng bé nhìn thấy ở bên ngoài ngựa xe như nước, trên con phố cách không xa người người đông đúc, không kiềm lòng được nói: “Đây chính là chợ Tây ạ?”
“Con quên rồi à?” Lâm Hàn nói: “Năm ngoái còn dẫn con tới.”
Thằng bé suy nghĩ cẩn thận: “Không phải thế này.”
Lâm Hàn bế nó xuống xe, chỉ vào con lạc đà đứng cách đó không xa: “Có phải thế này không?”
Chợ Đông không nhìn thấy được lạc đà, thằng bé trông thấy ngọn núi nhỏ trên lưng con lạc đà kia thì vội vàng gật đầu: “Là chợ Tây.”
“Con lớn rồi, nương bế tốn sức lắm. Đi xuống nương dắt con đi có được không?” Lâm Hàn hỏi.
Thằng bé vùng vẫy đòi xuống.
“Không vội.” Lâm Hàn bế nó khỏi chỗ gửi vật nuôi rồi mới đặt thằng bé xuống đất, sợ vật nuôi của nhà người ta bỗng dưng bị hoảng sợ đá vào thằng bé.
Sở Dương và Sở Ngọc không tới nên không có ai chơi cùng với thằng bé, Lâm Hàn lo thằng bé sẽ buồn chán, bèn mua một quả xúc cúc cho nó trước, bảo thằng bé ôm lấy rồi mới kéo nó, dẫn theo thị vệ và nha hoàn đi vào trong.
Hiện giờ người ta mua sắm đa phần là dùng tiền đồng hoặc dùng đồ đổi đồ, Lâm Hàn không muốn thu hút sự chú ý, vậy nên lúc tới bèn dẫn theo Hồng Lăng, để cho Hồng Lăng cầm tiền.
Lúc Lâm Hàn thăm dò Đại Bảo Bảo, Lâm Hàn cũng không rảnh rỗi… nàng ấy đang tính toán xem tiền bọn họ mang theo có thể mua sắm được bao nhiêu đồ. Vậy cho nên khi trông thấy có người bán khoai lang, Hồng Lăng bèn đi đến bên cạnh Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Phu nhân, tiền của chúng ta mà đổi hết thành khoai lang thì có thể mua được cả vạn cân. Phải mua nhiều như thế sao ạ?”