Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:31:11
Lượt xem: 478
“Phu nhân, phu nhân...”
Lâm Hàn cuống quít thu hồi tinh thần lực: “Làm sao vậy?”
“Tam công tử tìm ngài. Có thể vào không ạ?”
Giọng nói của Hồng Ngẫu từ ngoài cửa truyền vào.
Lâm Hàn lẻn vào không gian, năm giác quan của nàng không thể biết bên ngoài phát sinh chuyện gì. Qua cách nói của Hồng Ngẫu, Lâm Hàn mới nghe được tiếng Sở Đại Bảo Bảo đang khóc.
Lâm Hàn vội vàng mở cửa phòng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu công tử nghĩ là ngài đi mất rồi.”
Lâm Hàn nhìn vào trong lòng nàng ấy, tiểu hài tử hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt ủy khuất, giống như là tiểu đáng thương bị vứt bỏ, run rẩy vươn bàn tay nhỏ bé muốn ôm.
Lâm Hàn phảng phất nhìn thấy mấy đứa trẻ nhỏ trong thời mạt thế bị cha mẹ vứt bỏ, vội vàng đỡ lấy cậu bé, một tay rảnh rỗi thì lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu: “Ta có thể đi đâu được chứ?”
“Tiểu công tử cho rằng ngài cũng biến mất giống như mẫu thân.” Hồng Lăng ở bên cạnh nói khẽ.
Mí mắt Lâm Hàn giật giật, mẫu thân hài tử này không phải bệnh c.h.ế.t sao.
“Không khóc, không khóc.” Lâm Hàn đầy bụng nghi hoặc, trên mặt lại không hề tỏ vẻ gì, ném khăn tay cho Hồng Lăng rồi hai tay ôm lấy Tiểu Sở Bạch, làm cho cậu cảm nhận được tình yêu thương của trưởng bối. Đợi cậu thoáng bình tĩnh lại, nàng liền ngồi xuống phía sau bàn, để cho tiểu hài tử nằm trong lòng nàng, vẫy vẫy tay với Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu.
Hồng Lăng quỳ gối ở một bên: “Phu nhân có gì phân phó?”
Lâm Hàn vỗ vỗ lưng tiểu hài tử, thấy cậu bé nhắm mắt lại giống như là mệt mỏi, liếc mắt nhìn Tiểu Sở Bạch một cái: “Ngươi mới vừa rồi nói là biến mất, mà không phải sinh bệnh qua đời?”
“Nô tỳ…” Hồng Lăng hồi tưởng lại lời vừa rồi, sắc mặt chợt trở nên trắng bệch.
Lâm Hàn thấy thế còn có cái gì không rõ nữa đâu, nha đầu này nói lỡ miệng.
“Hồng Lăng, ngươi phải biết thủ đoạn của ta.” Lâm Hàn cười tủm tỉm nhìn nàng ấy.
Hồng Lăng khom lưng dập đầu: “Cầu phu nhân tha mạng, không phải Hồng Lăng cố ý giấu diếm, là, là…”
“Là Hầu gia hạ lệnh không được nói à?” Lâm Hàn nói.
Hồng Ngẫu không khỏi nói: “Không phải!”
Nơi này là Đại tướng quân Tu Viễn Hầu phủ, không phải Đại tướng quân thì có ai dám bao biện làm thay.
Lâm Hàn thử hỏi: “Lão phu nhân?”
Lời đồn không phải nói rằng lão phu nhân cùng với thê tử đầu tiên của Đại tướng quân chân trước chân sau qua đời à? Sắp c.h.ế.t rồi, sao còn có tinh lực quản cái khác?
Hồng Ngẫu chỉ về phía nam.
Lâm Hàn không hiểu rõ lắm, lại thấy Hồng Ngẫu chỉ lên trên, bỗng nhiên trong lòng khẽ động: “Bệ hạ?”
Tiểu Sở Bạch mở mắt ra, Bệ hạ ở đâu.
“Bệ hạ không tới, ta đang cùng Hồng Ngẫu nói chuyện phiếm thôi.” Lâm Hàn nói xong lại vỗ vỗ lưng tiểu hài tử, để cho hắn ngủ. Sau đó nàng nói với Hồng Ngẫu: “Nói tiếp đi. Ở đây không có người ngoài. Thằng bé còn nhỏ, không nhớ được.”
Hồng Ngẫu lộ vẻ khó xử.
Lâm Hàn cười nói: “Các ngươi đã từng nghe câu huyện quan không bằng hiện quản chưa? Các ngươi không nói thì cũng sẽ có người vội vàng nói cho ta biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-16.html.]
Hồng Ngẫu cùng Hồng Lăng toàn thân chấn động, chợt nhớ tới chủ tử trong phủ là Lâm Hàn. Mạng nhỏ của các nàng ấy cũng nắm trong tay nàng. Các nàng lúc này nếu không nghe lời, đợi Đại tướng quân về nhà, mộ phần các nàng cũng đã xanh cỏ.
“Chúng ta nói, chúng ta nói.”
Sở Bạch trong giấc ngủ giật mình một cái.
Lâm Hàn: “Nói nhỏ một chút, đừng đánh thức Đại Bảo Bảo.”
Hồng Ngẫu hạ thấp giọng nói: “Việc này phải nói từ tám năm trước.”
Tám năm trước Lâm Hàn còn đang ở mạt thế chiến đấu cùng zombie, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện nàng sẽ đến thời đại thái bình thịnh thế này. Tuy nói là cổ đại nhưng so với mạt thế cũng tốt hơn ngàn lần vạn lần.
“Cứ nói từ từ, ta không sốt ruột.” Lâm Hàn cười nói.
Hồng Lăng mặt lộ vẻ khó xử, lắp bắp hỏi: “Nói kỹ từ đầu luôn ạ? Phu nhân, đều là chuyện đã qua rồi.”
Lâm Hàn cười mà không nói, vậy thì sao chứ.
Hồng Lăng rất muốn tát mình một cái, ai bảo nàng ấy đã không thông minh mà còn lắm miệng này.
“Tính tình của ta cũng không tốt lắm đâu.” Lâm Hàn chậm rãi nói.
Hồng Lăng cuống quít nói: “Tám năm trước, Hung Nô binh cường mã tráng, nghe nói phía bắc Trường Thành, từ Đông Hải đến Tây Vực đều là đất của người Hung Nô, rộng chẳng kém gì lãnh thổ chúng ta.” Nàng ấy liếc mắt nhìn Lâm Hàn, Lâm Hàn gật đầu, nàng đang nghe đây. Hồng Lăng nuốt nước miếng: “Bệ hạ muốn dụng binh với Hung Nô, đa số mọi người trong triều đều không tán thành, cho rằng thất bại không thể nghi ngờ.”
“Binh quyền ở trong tay bệ hạ, trong lòng các vị tướng quân cũng không có gì quá lo lắng, cũng nguyện nghe theo bệ hạ sai phái. Khi đó Đại tướng quân hai mươi hai tuổi, còn chưa cưới vợ. Lão phu nhân lo lắng Đại tướng quân một đi không trở về, trước khi Đại tướng quân xuất chinh mua cho hắn hai người thiếp, hy vọng hai người đó giữ lại đời sau cho Đại tướng quân.”
Lâm Hàn rất ngạc nhiên: “Không phải thê tử sao?”
“Không phải. Lão phu nhân cùng Đại tướng quân đều là dân chúng bình dân, có thể chuyển đến Trường An cũng là nhờ có trưởng tỷ của Đại tướng quân, chính là đương kim Hoàng hậu được Hoàng thượng nhìn trúng. Lão phu nhân vốn định qua vài năm nữa Đại tướng quân công thành danh toại, lại chọn cho hắn một thê tử xuất thân cao môn đại hộ có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Chuyện này vẫn là Hồng Lăng nghe mấy bà tử nhắc đi nhắc lại: “Lão phu nhân lo lắng hai người kia có tâm tư khác, liền nói với hai người ai sinh hạ trưởng tử trước thì sẽ phù chính người đó.”
Lâm Hàn: “Các nàng không phải là nương của Sở Bạch Bạch sao?”
Hồng Ngẫu lắc đầu: “Một người là nương của Đại công tử, sau khi sinh cậu ấy xong thì bị băng huyết qua đời. Một người là nương của Nhị công tử. Sau khi Nhị công tử sinh ra không bao lâu thì Đại tướng quân lại ra chiến trường. Không biết là nàng ấy nhớ Đại tướng quân hay là trước kia nàng chịu quá nhiều đau khổ, thân thể không tốt, không đến mấy tháng liền đi.”
“A?” Lâm Hàn không khỏi kêu lên một tiếng.
Hồng Lăng nói tiếp: “Khi nương của Nhị công tử bị bệnh qua đời, Đại tướng quân vẫn chưa là Đại tướng quân, cũng không phải là Tu Viễn Hầu. Lão phu nhân lớn tuổi, lo lắng một ngày nào đó mình đột nhiên c.h.ế.t đi, cũng không dám chờ tướng quân danh dương thiên hạ nữa, liền sắp xếp cho tướng quân một nữ tử xuất thân tiểu môn hộ. Chỉ là khi nữ tử kia vừa sinh hạ tiểu công tử xong thì tướng quân lại đi.”
“Cho nên nàng liền nữ giả nam trang, bỏ lại Bạch Bạch, ngàn dặm tìm phu?” Lâm Hàn nương theo lời nàng ấy nói tiếp.
Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu sửng sốt trong chớp mắt, lập tức nhìn nhau cười khổ.
“Không phải sao?” Lâm Hàn nhíu mày, nàng thế mà lại còn có thể đoán sai.
Hồng Lăng thở dài một hơi: “Đó là phu nhân ngài, võ công cao cường, không sợ gì hết.”
“Vậy là chuyện gì xảy ra?” Lâm Hàn không khỏi liếc mắt nhìn tiểu hài tử trong ngực, thấy hắn đã ngủ say, liền lệnh Hồng Ngẫu đi lấy một cái chăn nhỏ, đắp cho hài tử.
Hồng Ngẫu đưa tay ra: “Đặt công tử lên giường đi ạ.”
“Đừng, thằng bé ban ngày ngủ không lâu đâu, thức dậy không thấy ta rồi lại khóc nữa.” Lúc trước Lâm Hàn còn thấy kỳ quái, nàng tới đây còn chưa tới nửa tháng, sao hài tử này lại thân với nàng như vậy. Nghe Hồng Lăng nói như vậy, nàng liền hiểu được hài tử từ nhỏ đã không có nương, nói không chừng còn chưa từng gọi “nương” bao giờ.
Nhưng cũng không đúng a, thằng bé cũng không nhớ rõ, nhưng sao vừa nãy Hồng Lăng lại nói nói thằng bé sợ nương là nàng biến mất chứ.
Lâm Hàn nghĩ không ra, đợi Hồng Ngẫu đi ra liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
“Nghe nói ngày nàng ấy đi cũng có đi thăm tiểu công tử, khi đó tiểu công tử khóc rất nhiều, không cho nàng ấy đi, nhưng nàng ấy vẫn đi.” Hồng Lăng nói.
Lâm Hàn sờ sờ mặt tiểu hài tử: “Cũng thật thông minh đấy. Sau đó thì sao?”