Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:33
Lượt xem: 131
Sở Dương và Sở Ngọc cũng đang thay răng, bọn chúng cũng sợ khi ăn răng sẽ bị rụng ra nên không dám ăn thịt, nghe vậy nhịn không được hỏi: “Nương, ngày mai có thể làm món này nữa được không?”
“Mua được sữa bò thì làm.” Lâm Hàn nói.
Hai huynh đệ vui vẻ.
Đại Bảo Bảo lầm tưởng chỉ làm cho hai người, không khỏi hét lên: “Còn có con nữa, nương.”
Sở Tu Viễn đau đầu: “Không quên con đâu.”
Tiểu hài tử cao hứng, lại nhìn thấy mấy đồng tiền mà cha nó vừa cho lại càng thêm cao hứng nữa. Nếu như ăn no xong được đi chợ đông, vậy thì càng tốt hơn.
Nghĩ đến đây, tiểu hài tử nhanh chóng ăn xong bánh ngọt, đi về phía Lâm Hàn.
Trước mặt Lâm Hàn cũng có một miếng, mới ăn được một nửa: “Mấy cái này là của nương.”
“Con không ăn nữa.” Tiểu hài tử đáp giòn tan.
Mọi người kinh hãi, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao?
Lâm Hàn nhanh chóng phục hồi tinh thần, cười hỏi: “Vậy con muốn làm gì?”
“Con có tiền, muốn đi chợ đông. Nương có thể dẫn con đi không?” Hài tử nghiêng đầu hỏi.
Sở Tu Viễn tiếp lời: “Nương con làm bánh xong mệt lắm, để ta dẫn các con đi.”
Tiểu hài tử có chút lo lắng: “Mua cái gì cũng được ạ?”
Sở Tu Viễn: “Là tiền riêng của con, tùy con.”
Tiểu hài tử hoan hô một tiếng liền chạy ra ngoài, lệnh nha hoàn thay xiêm y đẹp mắt cho nó.
Lâm Hàn lớn tiếng nói: “Xiêm y trên người con là vừa mới thay, không cần thay nữa.”
“Cái này đen sì xấu lắm, con muốn màu đỏ, như vậy thì con sẽ là người đẹp nhất ở chợ đông.”
Giọng nói của hài tử truyền vào. Thương Diệu bị nước miếng của mình làm cho bị sặc, một hồi lâu sau bình tĩnh lại, liền nhịn không được hỏi Sở Tu Viễn: “Nhi tử của ngươi tại sao lại có đức hạnh này?”
Sở Tu Viễn cảm thấy mất mặt thay cho tiểu hài tử mặt dày này: “Mấy bữa nay nó được cái gì cũng khoe hết. Cái gì cũng thế, qua vài ngày nữa là tốt rồi.”
“Nó học theo ai thế?” Thương Diệu không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn, Lâm Hàn một không đeo vàng hai không đeo bạc, không giống như là một người thích ăn mặc a.
Sở Mộc: “Bệ hạ có điều không biết, thúc phụ cùng thẩm thẩm lo lắng nó quá mức kiêu ngạo, gần đây luôn chèn ép hắn. Ví dụ như nó cảm thấy mình thông minh, thẩm thẩm sẽ nói nó không bằng thúc phụ.”
“Mấy ngày trước nó nhìn thấy thần cùng thúc phụ luận bàn, tận mắt nhìn thấy thúc phụ rất lợi hại liền không hỏi có phải nó là người thông minh nhất không nữa mà bắt đầu chuyển sang có phải là người đẹp nhất không. Nhưng chờ đến khi nó phát hiện ra không có ai khen nó, không có người phối hợp với nó thì nó sẽ tự nhiên không chơi nữa.”
Tiểu thái tử liên tục gật đầu: “Mấy ngày trước nó mặc xiêm y hài nhi, còn nói mình là Đại tướng quân. Hài nhi không để ý tới nó, nó tự chơi một lúc liền ngủ thiếp đi. Đến khi ngủ dậy không nhớ gì nữa.”
Dứt lời, tiểu hài tử chạy vào, dừng ở giữa, khoanh tay: “Nương, có phải là con đẹp nhất không?”
Lâm Hàn giả vờ đánh giá nó một phen: “Ừm, không sai, là một bé con rất có tinh thần.”
“Con là Đại Bảo Bảo.” Tiểu hài tử buông tay xuống, cứng cổ nói.
Sở Tu Viễn lại cảm thấy đau đầu, hai ba miếng đã ăn xong bánh trứng gà, đứng dậy nói: “Cầm tiền của con, đi!”
Tiểu thái tử đột nhiên quay về phía cữu phụ của nó.
Thương Diệu thấy thế, nghĩ đến hài tử cũng không biết trứng gà giá bao nhiêu, xách tiền của tiểu thái tử: “Chúng ta cũng đi.”
Tiểu thái tử ngẩn người một lúc, phản ứng lại vừa mừng vừa sợ, suýt nữa đem bánh trứng gà ném ra ngoài. Thương Diệu vội vàng đón lấy, ra hiệu bảo nó ăn nhanh lên.
Tiểu thái tử nhét hết vào miệng.
Lâm Hàn giật mình: “Nghẹn đấy!”
Thương Diệu vội vàng đưa cho nó một ly nước, chờ tiểu thái tử nuốt bánh ngọt xuống, nhéo mặt nó một cái: “Gấp cái gì? Sở Dương và Sở Ngọc còn chưa ăn xong.”
“Đại Dương và Tiểu Ngọc cũng đi ạ?” Tiểu thái tử tò mò hỏi.
Sở Dương thầm nghĩ, cho dù nó không đi thì cha cũng phải kéo chúng nó cùng đi. Bằng không để cho cha nó một mình đối mặt với Đại Bảo Bảo, không phải Đại Bảo Bảo chọc cha nó phiền c.h.ế.t thì chính là cha nó tức giận đánh c.h.ế.t Đại Bảo Bảo.
Đại Bảo Bảo không thể không hỏi: “Các ngươi đi làm gì?”
Sở Ngọc: “Đệ đi làm cái gì thì ta đi làm cái nấy.”
Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Bắt chước đệ!” Xoay người đi ra ngoài.
Sở Mộc hai ba bước đuổi theo, kéo cánh tay nó xách người lên, không đợi tiểu hài tử kêu oa oa liền hỏi: “Có muốn uy phong lẫm lẫm không?”
Hài tử ngừng giãy dụa.
Sở Mộc: “Để cho cha đệ ngồi xe, hai chúng ta cưỡi ngựa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-158.html.]
Hài tử đưa tay ôm cổ hắn: “Đệ muốn cưỡi ngựa!”
Thương Diệu nhìn mà sửng sốt, thẳng đến khi một lớn một nhỏ biến mất, mới quay về phía Sở Tu Viễn: “Nhi tử này của ngươi là sáu tuổi sao?”
“Chính xác là năm tuổi rưỡi.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu chậc chậc một tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn, nhỏ giọng nói: “Chuyện xấu trẫm phải nói trước, nếu hài tử này dám cùng Thái tử đùa giỡn tâm nhãn, trẫm c.h.ế.t cũng phải kéo nó theo.”
“Khụ!” Sở Tu Viễn quay mặt sang chỗ khác.
Thương Diệu sửng sốt, cho rằng hắn không nỡ, thấy trên mặt hắn chất đầy ý cười liền ngây ngốc: “Ngươi… cười cái gì?”
“Bệ hạ có điều không biết, thần và phu nhân cũng nghĩ như vậy.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu xoay người lại, phát hiện Lâm Hàn đang nói gì đó với nha hoàn, không chú ý tới bọn họ, không tin là trùng hợp như vậy: “Khi nào?”
“Mấy ngày trước.” Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật: “Nhưng trước mắt xem ra chí của nó không ở triều đình.”
Thương Diệu: “Nó nói với ngươi à?”
“Thần nhìn ra được, thằng nhóc kia chỉ muốn ăn và chơi thôi. Tuy nói mỗi ngày đều muốn làm đại tướng quân, cũng là bởi cảm thấy đại tướng quân uy phong.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu nhìn về phương hướng Sở Đại Bảo Bảo biến mất một chút: “Nó còn chưa tới sáu tuổi, chuyện sau này khó mà nói trước được.”
“Vi thần biết, cho nên chưa bao giờ đề cập tới trước mặt nó.” Đương nhiên Sở Tu Viễn hy vọng “Con hơn cha là nhà có phúc”, nhưng nếu kết quả là Đại Bảo Bảo không hiểu chuyện, hại Sở gia cả nhà bị c.h.é.m đầu thì hắn càng hy vọng Đại Bảo Bảo rời xa triều đình hơn: “Nhưng mà có một điểm thần có thể kết luận, so với kim qua thiết mã, Nhị Bảo càng thích viết lách hơn.”
Thương Diệu: “Trẫm đã nghe ngươi nói qua, công thức nấu ăn của phu nhân ngươi chính là do nó viết.”
“Viết một quyển, bệ hạ khi nào có thời gian rảnh, thần có thể đem công thức nấu ăn đưa qua.” Sở Tu Viễn nói.
Thương Diệu không chút suy nghĩ liền nói: “Không có thời gian!” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, liền sải bước đi ra ngoài.
Sở Tu Viễn buồn cười, hắn cũng không phải đưa qua ngay bây giờ. Hơn nữa, thợ thủ công trong cung đã khắc “Luận Ngữ” ra, chỉ ít ngày nữa liền có thể đưa ra bán ở chợ đông, lợi nhuận Lâm Hàn cũng được chia một phần, vậy nên có chậm nửa năm một năm thì Lâm Hàn cũng sẽ không oán giận hắn nói mà không giữ lời.
“Cữu phụ, phụ hoàng ta đâu?”
Sở Tu Viễn quay đầu, tiểu thái tử từ tây sương phòng đi ra, phía sau còn có Sở Dương cùng Sở Ngọc đi theo: “Các ngươi cũng thay xiêm y à?”
Lâm Hàn từ trong nhà chính đi ra, phát hiện trường bào trên người ba hài tử biến thành áo ngắn vải thô: “Để thuận tiện đi dạo phố à?”
Ba hài tử đồng thời gật đầu.
Tiểu thái tử lại mở miệng: “Cữu phụ, phụ hoàng ta đâu?”
“Ở phía trước chờ ngươi.” Sở Tu Viễn nhìn về phía nam một cái.
Tiểu thái tử yên tâm: “Còn tưởng rằng phụ hoàng đi trước nữa chứ.”
“Có đi cũng là hồi cung.” Sở Tu Viễn nói xong nhìn lên bầu trời, nhớ lại hôm nay trời nhiều mây, tầng mây quá dày che khuất mặt trời, nhìn không ra canh giờ: “Đi thôi, đi dạo một vòng ở chợ đông rồi chúng ta liền trở về, để tránh mưa.”
Lâm Hàn đồng ý: “Đúng vậy, ta phân phó đầu bếp nấu cơm, các ngươi trở về vừa vặn dùng cơm. Nếu cứ trì hoãn thêm nữa, Đại Bảo Bảo cũng đến nơi luôn rồi.”
Tiểu thái tử không khỏi kinh hô: “Nhanh như vậy ạ?”
Đại Bảo Bảo ngồi trên ngựa cao to, liền thúc giục Sở Mộc nhanh lên một chút.
Sở Mộc cũng không dám phóng ngựa ở chợ sầm uất, bởi vì một khi truyền đến tai thúc phụ hắn, thúc phụ hắn thu thập hắn xong sẽ đến lượt thẩm thẩm hắn trừng trị hắn, thẩm thẩm hắn trừng trị hắn xong đến lượt hai người đế hậu quở trách hắn.
Vì sảng khoái nhất thời mà chọc giận tất cả trưởng bối, cuộc mua bán này tiểu Hầu gia không muốn làm, cũng không dám làm. Cho nên mặc kệ Đại Bảo Bảo la hét như thế nào, đều cứ đi từ từ chậm rãi.
Nhưng mà, như vậy cũng đến trước mấy người Sở Tu Viễn.
Hai huynh đệ từ trên ngựa đi xuống, Sở Đại Bảo Bảo liền chạy vào bên trong.
Sở Mộc cuống quít đem dây cương ném cho cấm vệ đi theo, bắt lấy cổ áo Đại Bảo Bảo: “Vội cái gì?!”
“Lâu lắm rồi đệ không tới đây, muốn đi vào đó nhanh một chút.” Tiểu hài tử nói như thể đương nhiên.
Sở Mộc cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy: “Phải nắm tay ta, nếu không thì để ta bế đệ.”
“Đệ đã lớn rồi.” Tiểu hài tử lại hét lên: “Huynh không thể trói tay trói chân đệ lại được.”
Người đi đường đi qua đi lại theo bản năng nhìn bốn phía nhưng chẳng thấy cái gì cả, đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt liếc thấy trên mặt đất có một cục tròn xoe đo đỏ, tức khắc không nhịn được cười.
Sở Mộc cảm thấy mất mặt, nắm lấy nó nhỏ giọng nói: “Người ta đều đang cười đệ kìa.”
Đại Bảo Bảo quay đầu nhìn, rất nhiều người đều đang cười, còn liên tục đánh giá nó, giống như muốn thấy rõ xiêm y trên người nó. Tiểu hài tử ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng trong lòng đường huynh của nó: “Không phải đang cười đệ đâu, là cảm thấy đệ rất đẹp.”
Cánh tay tiểu Hầu gia run lên, nghĩ rằng nó đang nói đùa nên định trêu chọc nó một phen, vừa nhìn lại thấy tiểu hài tử rất tự tin, tiểu Hầu gia lập tức thả nó trên mặt đất: “Tự mình đi đi.” Tốt nhất là đi cách xa hắn ra một chút, đừng để cho người ta biết hai người đi cùng nhau.
“Nhưng đệ lại không muốn tự mình đi a.” Tiểu hài tử ôm chặt cổ Sở Mộc.
Sở Mộc không thể không bế nó lên: “Vì sao?”
“Đệ phát hiện đệ quá thấp, nếu đệ tự đi thì bọn họ đều không nhìn thấy đệ.” Tiểu hài tử nói nghiêm túc.