Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:25
Lượt xem: 128

Lâm Hàn khom lưng nhéo mặt cậu nhóc một cái: “Nương lừa con có ích lợi gì chứ? Ta đã nói cho con rồi, buổi trưa mới có muối vừng chứ không phải là không có.”

Tiểu hài tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Nương không muốn con được ăn sớm hơn một chút à?”

Lâm Hàn vỗ vào bụng cậu nhóc hai cái: “Đúng thế đấy, bởi vì con đã mập thành heo con rồi.”

Sắc mặt tiểu hài tử xụ xuống, muốn khóc nhưng lại không khóc nhìn Lâm Hàn.

Lâm Hàn không hề d.a.o động: “Con muốn Thái tử chê cười con sao? Sở Bạch Bạch!”

Tiểu hài tử cuống quít nói: “Không mà.”

“Dịch nhi, ngươi cùng Đại Bảo Bảo đi học, ta lệnh cho đầu bếp làm chút đồ ăn ngon cho các ngươi.” Lâm Hàn cười nhìn tiểu thái tử: “Đều là mấy nội dung mà ngươi đã học qua rồi, có được không?”

Thái tử là một hài tử hiểu lòng người, cữu mẫu không rảnh chiếu cố Đại Bảo Bảo, cũng không rảnh chơi đùa với nó, liền gật đầu một cái: “Được rồi.” Vươn tay với tiểu biểu đệ của mình: “Sở Bạch Bạch, chúng ta đi học.”

Tiểu hài tử theo thói quen đưa tay cho nó: “Không được gọi ta là Sở Bạch Bạch.”

“Chúng ta đi học, ta liền gọi đệ là Đại Bảo Bảo.” Thái tử nói.

Tiểu hài tử hài lòng, nắm lấy cánh tay Thái tử: “Đi mau!”

Thái tử đi nhanh theo sau, Sở Tu Viễn kéo Lâm Hàn đến thư phòng.

Lâm Hàn không khỏi thu lại nụ cười: “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Bệ hạ muốn thu thập Trương Hoài.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn kinh ngạc trợn tròn mắt: “Khi nào? Làm sao chàng biết?”

Sở Tu Viễn dùng sức nắm tay nàng một chút —— đợi một chút đừng nóng nảy: “Ta nghe Hoàng hậu nói Tô mỹ nhân bị bệnh mấy ngày, chậm chạp không thấy khỏe lên, cứ tiếp tục như vậy thì khó chống đỡ đến tháng Chạp. Bệ hạ nhớ tới Trương Hoài biết luyện linh đan diệu dược, liền lệnh cho hắn luyện dược cho Tô mỹ nhân.”

Lâm Hàn vui vẻ: “Hắn ngay cả lò luyện hỏa dược cũng làm không ra, còn linh đan diệu dược gì? Bệ hạ thật đúng là có thể nghĩ ra đấy.”

Sở Tu Viễn: “Phu nhân có điều không biết, Hoàng hậu a tỷ cũng cho rằng Tô mỹ nhân được cứu rồi.”

Lâm Hàn trợn trừng mắt: “Là thân tỷ của chàng thật đấy à?”

“Xem nàng nói kìa. Trương Hoài tính ra được ta phải cưới nữ tử họ Lâm, mà sau khi nàng gả tới đây trong nhà không có việc gì cả. A tỷ lại không biết nàng đã đọ sức với Trương Hoài, đương nhiên tin tưởng Trương Hoài có chút năng lực. Hơn nữa, nếu bệ hạ cũng không biết những thứ này, ta cũng sẽ không nói bệ hạ muốn thu thập hắn.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn lắc đầu: “Còn có một điểm, nếu thật sự luyện ra được thì bệ hạ có được nhân tài, mà mỹ nhân cũng sẽ không hương tiêu ngọc vẫn. Nếu luyện không được, liền chứng minh hắn khi quân.” Trương Hoài vốn là một du hiệp lang thang, sau khi được Hoàng đế nhìn trúng, hưởng hết vinh hoa phú quý: “Chém hắn thì hắn cũng không lỗ. Chờ đã, tại sao đột nhiên bệ hạ muốn thu thập hắn vậy?”

Sở Tu Viễn lắc đầu: “Không biết. Đại khái là đã tra được cái gì đó. Chẳng hạn như hắn đã nhận lợi ích của Ngô Thừa Nghiệp hoặc Thái hậu để đối phó với cha nàng, tiện thể bắt ta luôn.”

Lâm Hàn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có khả năng này: “Bệ hạ muốn thu thập hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, chúng ta cứ mặc kệ hắn. Để ta nói cho chàng nghe một chuyện.”

“Là về công cụ để lấy hạt bông ra à?” Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi.

Lâm Hàn ngẩn người, hiểu được sắc mặt khẽ biến.

Sở Tu Viễn: “Chưa có à? Không cần vội, từ giờ đến đầu xuân sang năm vẫn còn lâu.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng: “Phu nhân muốn nói cái gì?”

“Ta muốn đem đồ đạc trong hai gian thư phòng phía tây chuyển đến thư phòng của chàng.” Lâm Hàn nói.

Thư phòng tiền viện rộng ba gian, chuyển đồ đạc qua đó cũng rất rộng rãi, điều kiện tiên quyết là phải chuyển giường ở bên trong ra ngoài.

Sở Tu Viễn làm việc mệt mỏi liền có thể vào gian trong ngủ một lát, nhưng đem giường dời ra ngoài, hắn còn nghỉ ngơi thế nào đây?

“Phu nhân nghĩ như thế nào mà đến dọn dẹp thư phòng?” Sở Tu Viễn thật sự không hiểu nàng lại muốn làm gì.

Lâm Hàn: “Ta muốn xây một cái giường sưởi ở bên kia, giữ lại để mùa đông dùng.”

“Vây quanh giường để ăn lẩu à?” Sở Tu Viễn nhíu mày: “Sao nàng đến mức này vậy chứ?”

Lâm Hàn theo bản năng định nói, sao không đến mức. Nói đến bên miệng liền phát hiện hắn hiểu lầm: “Không phải là để nấu cơm. Là dùng lửa đốt nóng giường, đến khi đó mình ngồi lên sẽ rất ấm áp, hiểu không?”

Đại tướng quân không hiểu, cũng chưa từng nghe nói người có thể ngồi trên bếp lửa.

Lâm Hàn nhìn biểu tình của hắn cũng biết hắn không hiểu: “Ta làm xong là chàng sẽ biết. Chiều nay có việc gì không? Giúp ta dọn dẹp, vài ngày nữa tìm người đến làm giường đất.”

“Nhưng theo ta được biết thì kinh sư không có ai làm giường đất cả.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.

Lâm Hàn gật đầu: “Ta biết, cho nên ta sẽ dạy bọn họ.”

“Nàng biết sao?” Sở Tu Viễn nhìn nàng từ trên xuống dưới, đánh giá nàng một phen: “Sư phụ nàng còn dạy nàng cách làm giường đất nữa à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-145.html.]

Lâm Hàn không có sư phụ, nàng cũng không biết cách làm, nhưng nàng có bản vẽ: “Nhất định phải có sư phụ dạy mới được à? Ta không thể từ một suy ra ba sao?”

Sở Tu Viễn: “Nếu như nàng nói thịt kho tàu, gà kho, cá kho từ một suy ra ba thì còn được. Giường sưởi sao? Ta chưa bao giờ nghe nói về việc có thể từ một suy ra ba. Phu nhân, nàng xác định chúng ta ngồi lên đó sẽ không biến thành thịt nướng chứ?”

Lâm Hàn vốn không yên tâm, nghe vậy đẩy hắn ra: “Chàng mới là thịt nướng!” Nói xong quay đầu liền đi.

Sở Tu Viễn vội vàng đuổi theo: “Tức giận à? Phu nhân, không phải ta không đồng ý, là sàn nhà kia đều là gỗ, nàng đốt lửa ở bên dưới, cho dù không đem chúng ta nướng chín thì cũng có thể đem phòng ốc thiêu rụi.”

Lâm Hàn đột nhiên dừng lại.

Sở Tu Viễn đụng vào lưng nàng, Lâm Hàn bất ngờ không kịp đề phòng lảo đảo về phía trước. Sở Tu Viễn vội vàng đỡ nàng.

Lâm Hàn xoay người: “Chàng mà không nói thì ta cũng quên luôn, phải tháo cả sàn nhà ra đã.”

Sở Tu Viễn nhất thời muốn cho hắn một cái tát, ai bảo hắn lắm miệng này!

“Phu nhân nhất quyết phải làm à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Chàng muốn ngăn cản à?”

Sở Tu Viễn nào dám, ngày lành của hắn còn chưa đủ đâu.

“Vi phu nghĩ rằng thợ thủ công bên ngoài không bằng trong cung. Phu nhân muốn làm, vi phu đi vào trong cung tìm mấy người đến làm.” Sở Tu Viễn nói.

Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời: “Thật à?”

“Việc này mà vi phu lừa nàng thì vi phu thành cái gì chứ. Buổi chiều đưa Dịch Nhi trở về, ta liền đi tìm bệ hạ.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn giải quyết xong một tâm sự, không khỏi nở nụ cười: “Chàng đến thư viện xem mấy hài tử có nghiêm túc nghe giảng không, ta đi tới phòng bếp.”

Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, không thể không bội phục cơ trí của mình, nếu không chờ hắn rất có khả năng là cơm thừa canh cặn.

Giờ Thân ba khắc, Sở Tu Viễn đưa Thái tử vào cung, đem hai cân hạt vừng cùng cách làm muối vừng giao cho Hoàng hậu, Sở Tu Viễn liền mang theo hạt vừng cùng muối vừng diện thánh.

Thương Diệu nghe rõ ý đồ hắn tới, nhìn hạt vừng trên ngự án, cười mà như không cười: “Chút đồ vật như vậy mà đã muốn đổi sáu thợ thủ công lành nghề của trẫm sao?”

Sở Tu Viễn biết ngay sẽ là như vậy: “Bệ hạ có điều không biết, xử lý sạch sẽ xong chỉ còn lại hai mươi sáu cân, phu nhân lưu lại một nửa làm giống, thử làm đồ ăn mất hai ba cân, buổi trưa hôm nay lại dùng gần một cân, cho ngài hai cân, cho Hoàng hậu cùng Thái tử hai cân, trong nhà vi thần đã không còn bao nhiêu nữa cả.”

Thương Diệu tính toán một chút, lạnh lùng nói: “Là khoảng hai ba cân?”

“Gần như vậy. Chính bởi vậy mà một nhà vi thần cũng không dám ăn. Phu nhân còn nói giữ lại đến tết làm đồ ăn.” Sở Tu Viễn nói xong, thở dài một hơi: “Từ giờ đến tết vẫn còn mấy tháng nữa, thần cũng không biết nên lừa gạt Bảo Bảo như thế nào đây.”

Thương Diệu: “Làm cái gì mà cần đến hai ba cân hạt vừng?”

“Phu nhân không nói, có lẽ là gần đây nàng cân nhắc ra.” Sở Tu Viễn nói.

Thương Diệu nghe được Lâm Hàn còn biết lưu lại một nửa làm giống, liền không tức giận nữa. Giọng điệu không tốt chỉ là muốn hù dọa Sở Tu Viễn để hắn nói ra toàn bộ những chuyện mà hắn biết.

Thương Diệu cố ý trầm ngâm một lát: “Khi nào làm xong thì báo trước cho trẫm biết, trẫm lại cho ngươi thêm hai người thợ thủ công nữa.”

“Vi thần tạ ơn bệ hạ.” Sở Tu Viễn về đến nhà liền nói với Lâm Hàn, mượn được tám thợ thủ công, còn không cần trả tiền công, buổi trưa sắp xếp một bữa cơm là được.

Lâm Hàn vừa nghe không cần tiền, lập tức mặt mày hớn hở, lệnh cho quản sự mua sắm mua thêm ít thịt heo làm thịt kho tàu cho bọn họ ăn.

Thợ thủ công ăn rất cao hứng, chạng vạng trở về còn có thể cầm thêm mấy quả lê, làm việc đặc biệt nghiêm túc, chưa đến nửa tháng, thư phòng phía tây đã sửa xong.

Phơi nắng nửa tháng, Lâm Hàn dẫn nha hoàn gia đinh quét dọn một phen, lại bố trí một chút. Trời trở lạnh, khoai đỏ trồng ở hậu viện cùng với số khoai mà Thương Diệu thưởng cho đều cho vào trong hầm.

Bắp ngô không thể để vào trong hầm, Hà An lại không biết bắp ngô sợ ẩm hay sợ côn trùn nên đến hỏi Lâm Hàn phải làm sao.

Trong không gian Lâm Hàn chỉ có một chút hạt giống, nếu không phải đặt trong hộp nhựa kín thì chính là đào một cái hầm, ai mà biết cách bảo quản lương thực như thế nào chứ?

Nhưng nàng thân là Sở phu nhân không gì là không biết, nhất định phải hiểu: “Để lại mấy trăm cân để ăn, còn lại cất hết vào trong kho thóc.”

“Vậy nên ăn thế nào ạ?” Hà An lại hỏi.

Lâm Hàn suy nghĩ một chút, bảo hắn lui ra, nàng đi tiền viện tìm Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn cho nàng một cái đệm rồi vùi đầu xử lý công văn.

Lâm Hàn vươn qua xem một chút, trên đó toàn là chi, hồ, giã, dã, nàng xem mà hoa mắt chóng mặt, dứt khoát nằm úp sấp trên bàn nhắm mắt một lúc.

Sở Tu Viễn thấy như vậy không thể làm tiếp được nữa: “Chuyện gì?”

“Ta muốn nuôi lừa.” Lâm Hàn nghiêng đầu nhìn hắn nói.

Bút lông trong tay Sở Tu Viễn rơi trên bàn kêu lạch cạch: “Vi phu phải nhắc nhở nàng trước, nếu nàng dám lấy hạt vừng để xay dầu, bệ hạ liền dám lấy lại toàn bộ số hoàng kim trước kia thưởng cho nàng đấy.”

Loading...