Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 143

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:20
Lượt xem: 127

Thương Diệu nhận lấy bông hoa màu trắng mà Sở Tu Viễn đưa tới, chỉ cảm thấy hoa mềm nhũn như tơ lụa, thứ duy nhất không tốt chính là bên trong có một hạt cứng rắn.

Thương Diệu cố gắng kéo ra, kết quả càng kéo bông kia càng loạn, so với nông dân nuôi tằm lấy tơ còn phiền toái hơn nhiều, không trách Sở Tu Viễn gạt hắn.

Sở Tu Viễn thấy hắn nhìn chằm chằm bông lâm vào suy nghĩ, mở miệng nói: “Bệ hạ, có phải thần không lừa gạt ngài không?”

“Dùng công cụ cũng không dễ lấy à?” Thương Diệu ngẩng đầu hỏi.

Sở Tu Viễn gật đầu: “Phu nhân nói rất khó. Còn nói gom hết mấy đoá bông trắng này thành một khối lại càng khó hơn.”

Thương Diệu: “Phu nhân ngươi từ trước đến nay đều mắt cao hơn đầu, nàng nói khó thì chắc hẳn là rất khó.” Hắn suy tư một lát: “Để quay về rồi trẫm sai người đưa thiên kim đã hứa cho nàng đến đây.”

Sở Tu Viễn muốn cười, bệ hạ đây là có ý gì chứ, dưới trọng thưởng tất có dũng phu sao.

“Cho dù ngài có cho nàng vạn kim thì nàng cũng không thể làm ra ngay được.”

Thương Diệu giơ tay lên: “Ngươi không hiểu. Phu nhân ngươi là người tham tiền, nhưng chỉ tham những gì mà nàng xứng đáng có được. Trẫm vốn định cho nàng bách kim, tăng gấp mười lần đương nhiên là bởi vì bông này. Nàng nhận tiền của trẫm, muốn cân nhắc cái khác thì cũng phải lấy bông ra trước đã.”

Sở Tu Viễn ngẫm lại thật đúng là như vậy, mỗi lần hoàng đế tỷ phu cho nhiều, Lâm Hàn tất sẽ bảo hắn đưa vài thứ cho trong cung. Tuy rằng đa số đều là đồ ăn, nhưng đối với Lâm Hàn rất biết sống mà nói đã rất khó có được.

“Gần đây nàng ấy cũng không có chuyện gì khác.” Sở Tu Viễn chỉ vào cây vừng: “Cái này còn phải hơn một tháng nữa.”

Nhưng mà, vừng lớn nhanh mà chín cũng nhanh, chưa đến một tháng liền ngừng sinh trưởng, kẹp vừng nhanh chóng đổi màu, Lâm Hàn sai người mua sáu cái sàng loại lớn nhất, vừng cắt xuống bỏ vào trong sàng đem phơi nắng, Sở Mộc cũng quay về.

Sở Mộc dẫn một vạn kỵ binh c.h.é.m địch chín ngàn, trở về gia phong ba ngàn hộ, cũng không cao hứng cho lắm.

Lúc đầu Lâm Hàn cho rằng hắn chê ít, đến khi Sở Dương hỏi bóng hỏi gió một phen, Lâm Hàn quả thực không biết nói cái gì cho phải. Chỉ vì tiểu Hầu gia cảm thấy đánh Hung Nô không có gì khó khăn cả, hắn càng hy vọng mau chóng được ăn thứ làm từ vừng mà thôi.

Vừng là do Lâm Hàn trồng, Sở Mộc nể mặt như vậy, theo lý thuyết Lâm Hàn phải nên vui mừng mới phải. Nhưng vừng sau khi phơi khô xong, trọng lượng tính cả vỏ cũng chỉ được ba mươi cân. Giữ lại một nửa năm sau làm giống, còn lại một nửa cũng không đủ mấy nam nhân nhà bọn họ ăn, còn làm dầu thế nào được đây.

Hết lần này tới lần khác mục đích trồng vừng của Lâm Hàn là muốn làm dầu, mục đích không đạt được, Lâm Hàn liền dùng vừng làm chút đồ ăn ngon, bù đắp tiếc nuối trong lòng.

Lâm Hàn nhớ rõ kiếp trước lúc ở nhà bà nội, cứ đến ngày mười bốn tháng tám bà nội nàng lại dùng chảo để làm một loại bánh vừng.

Loại bánh đó được làm từ vừng và bột mì, cuộn bánh thành hình mặt trăng tròn, đặt trên vỉ nướng nướng khô, để dành ngày hôm sau khi ngắm trăng sẽ ăn.

Lâm Hàn tính sơ qua, đã ba mươi năm rồi nàng chưa được ăn lại. Cho nên sau khi thu thập hạt vừng xong, Lâm Hàn liền lệnh cho nô bộc đi làm một cái vỉ nướng.

Sáng ngày mười bốn tháng tám, Lâm Hàn đi tới phòng bếp dạy đầu bếp cách dùng vừng và bột mì làm bánh.

Khoảng đến giờ Mùi, Đại Bảo Bảo đói bụng kêu ầm lên, Sở Tu Viễn muốn ngăn cũng ngăn không được, Lâm Hàn dẫn theo nha hoàn bà tử tiến vào.

Trong tay Lâm Hàn bưng một giỏ tre, trong giỏ đặt từng miếng từng miếng hình tròn. Đại tướng quân bất động thanh sắc thắt chặt đai lưng, đứng dậy nói: “Phu nhân, buổi trưa ăn cái này à?”

Lâm Hàn ngồi xuống: “Không phải toàn bộ.” Nàng cầm lấy một cái bẻ ra thành ba miếng nhỏ, đưa cho mỗi hài tử một miếng nhỏ, sau đó đưa nguyên một cái cho Sở Mộc: “Nếm thử xem, dùng vừng làm ra đấy.”

“Thơm quá.” Sở Dương kinh ngạc thốt lên.

Sở Tu Viễn ngồi xuống lấy một cái, học theo Lâm Hàn bẻ ra, kết quả dùng sức quá mạnh, cái bánh bị bẻ vụn ra văng khắp nơi.

Lâm Hàn dở khóc dở cười, vội vàng giúp hắn thu dọn sạch sẽ: “Nhẹ tay một chút.” Sau đó nàng cầm một miếng bánh bột mì lên, dùng thìa múc ra một thìa muối vừng quết phía trên mặt bánh. Nàng bẻ một miếng bánh quệt muối vừng đưa cho Sở Tu Viễn, đột nhiên có một bàn tay mũm mĩm xuất hiện trước mắt Lâm Hàn.

Lâm Hàn hướng theo bàn tay mũm mĩm kia nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn: “Con làm gì vậy?” Vừa hỏi vừa buồn cười.

“Cho con nếm thử.” Sở Đại Bảo Bảo há to miệng.

Lâm Hàn muốn cho nó một miếng lớn: “Trước tiên nuốt bánh vừng trong miệng của con xuống đi đã.“

Miệng của Đại Bảo Bảo khẽ nhai nhai hai cái, lại há to miệng: “A, hết rồi, cho con nếm thử đi.”

Lâm Hàn bỏ vào miệng nó, một lát sau mới hỏi: “Ngon không?”

Tiểu hài tử liên tục gật đầu, lại nhìn bánh vừng trong tay, do dự một lát, chạy đến bên người Sở Tu Viễn nhét vào tay hắn: “Cha, ngài ăn đi.“ Xoay người đến bên cạnh Lâm Hàn, nắm lấy cánh tay nàng: “Nương, còn muốn ăn thêm nữa.”

Sở Tu Viễn muốn đánh nó: “Sao con lại đưa cho ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-143.html.]

“Cha thích, cho cha ăn.” Tiểu hài tử nói như lẽ đương nhiên, Sở Tu Viễn phát sầu, hài tử này học theo ai vậy chứ.

Lâm Hàn cũng muốn biết, nàng chưa từng dạy như thế, Sở Dương cùng Sở Ngọc cũng chưa từng dạy: “Là bởi vì con không muốn ăn thôi.” Vạch trần tâm tư nhỏ bé của hài tử.

Tiểu hài tử ôm cổ Lâm Hàn: “Nương, con thích ăn của nương.”

Sở Dương nhịn không được mở miệng: “Bánh mà đệ đưa cho cha chính là nương cho đệ đấy.”

Tiểu hài tử nhăn mũi, đại ca thật quá khó chịu, nó đã không muốn ăn rồi, làm gì mà cứ nhắc nhở nó thế chứ?

“Nương, bây giờ con thích ăn cái này.” Tiểu hài tử chỉ vào bánh trong tay Lâm Hàn.

Lâm Hàn nhéo mặt nó một cái, lệnh cho tiểu nha hoàn múc vào trong mấy cái đĩa trống, mỗi đĩa múc hai ba thìa muối vừng.

Sở Tu Viễn nói: “Ta không cần đâu.”

Lâm Hàn: “Thứ này làm xong phải ăn liền, để qua đêm sẽ không còn thơm nữa. Sở Mộc, đừng có ăn khô như vậy, chấm bánh mì vào ăn thử xem.”

“Nương, của con đâu?” Tiểu hài tử thấy nương lại không để ý tới mình, không khỏi kéo ống tay áo Lâm Hàn một cái.

Sở Dương tiếp: “Trước mặt đệ cũng có, tự mình tới đây ăn, đừng quấn lấy nương nữa. Nương đã mệt hơn nửa ngày rồi, để nương ăn cơm.”

“Đệ cũng có à?” Tiểu hài tử đứng quay lưng với chỗ ngồi của mình, nghe vậy liền xoay người lại, thấy ở chỗ mình ngồi có thêm một dĩa muối vừng nhỏ, lập tức buông Lâm Hàn ra: “Nương, ngày nào nương cũng mệt mỏi rồi, nương ăn đi, con không ăn nữa.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, nó liền đi lấy bánh mì.

Sở Mộc vội vàng quay mặt đi, cố nuốt miếng bánh mì sắp phun ra, lại nhấp một ngụm canh, hắng giọng nói: “Ta chẳng qua chỉ là đi ra ngoài hơn hai tháng, tại sao nó, nó…”

“Sao lại trở nên vô sỉ như vậy à?” Sở Dương hỏi.

Trước mặt trưởng bối, Sở Mộc cũng ngại nói ra. Thấy khóe miệng Lâm Hàn mỉm cười, Sở Tu Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng không trách Sở Dương, hắn liền theo ý nghĩ trong lòng gật đầu nói: “Rõ ràng là nó quấn lấy thẩm thẩm, thế mà còn nói giống như nó là người hiếu thuận lắm vậy.” Hắn liếc mắt nhìn tiểu hài tử một cái, tiểu hài tử ngẩng đầu trừng mắt nhìn Sở Mộc, nhét chiếc bánh mì chấm muối vừng vào miệng, nhai nhai mấy cái, đợi bánh trong miệng nuốt xuống hết mới thu hồi tầm mắt.

Sở Mộc buồn cười: “Thịt của ta có ngon không?”

Tiểu hài tử nhất thời không hiểu, một hồi lâu sau liền hừ một tiếng, xoay người cho hắn một cái ót.

Sở Tu Viễn lập tức muốn đánh nó một trận.

Lâm Hàn vừa tức giận vừa buồn cười: “Đại Bảo Bảo đang giận ai đấy? Ngồi thẳng lại ăn đàng hoàng xem nào.”

“Con đang ăn đây.” Tiểu hài tử nói, liền nhét miếng bánh vào miệng mình, nhai nhai mấy cái để chứng minh nó không nói giỡn.

Sở Tu Viễn: “Đừng để ý đến nó. Vừa nãy nàng nói cái này gọi là muối vừng à?” Hắn chỉ vào thứ màu nâu đặt trong cái đĩa nhỏ trước mặt.

Sở Ngọc gật đầu: “Đúng thế, nương, ngài nói kỹ lại cho con nghe, con sẽ chép lại.”

Bản in mộc vẫn chưa hoàn thành, không biết đến năm nào tháng nào “Luận Ngữ” mới được in ra, công thức nấu ăn của Lâm Hàn lại càng không biết xếp ở năm nào tháng nào. Nhưng lúc này đang ăn cơm, Lâm Hàn liền nói cho có lệ: “Rang vừng cho chín, giã nát rồi thêm chút muối vào, đó là muối vừng.”

“Nương, nương nói quá qua loa rồi.” Sở Ngọc lắc đầu: “Như vậy không được.”

Lâm Hàn cười nói: “Ta mà nói tỉ mỉ thì con còn ăn được nữa sao?”

Sở Ngọc nghi hoặc khó hiểu: “Vì sao không ăn?”

“Ý của nương là bánh nguội, muối vừng cũng nguội.” Sở Dương tiếp lời: “Nương, có phải thế không?”

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Ngọc nghĩ cũng thấy đúng, trong bữa ăn ngoại trừ muối vừng ra thì còn mấy món thịt với rau củ, đều dùng mỡ heo để xào. Để nguội rồi, mỡ bị đông lại sẽ không có cách nào cho vào miệng.

Sở nhị công tử suy nghĩ một chút: “Vậy ăn trước đã. Nương, ăn xong nhớ đừng quên đấy.”

Lần này đổi thành Sở Mộc mơ mơ màng màng: “Vì sao phải ghi chép?”

Sở Dương: “Chuyện dài lắm. Mộc ca, mặc dù huynh chỉ xa nhà hơn hai tháng, nhưng hơn hai tháng nay đã xảy ra rất nhiều chuyện. Huynh cứ ăn trước đi đã, ăn no rồi ta sẽ kể cho huynh nghe. Nhà chúng ta ngoại trừ muối vừng, còn có bông nữa, đúng rồi, trong phủ của huynh còn có bốn con ngỗng.”

“Ngỗng?” Sở Tu Viễn đột nhiên quay sang nhìn về phía Lâm Hàn: “Sáng nay ta nói có ngỗng kêu, nàng còn nói ta nghe lầm, nàng nuôi ngỗng từ khi nào thế?”

Sở Mộc liên tục gật đầu, đúng, hắn cũng muốn biết.

Loading...