Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 138 + 139
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:40:11
Lượt xem: 142
Gia đinh và nha hoàn không rõ nguyên do cũng nhấc chân đuổi theo.
Tới nơi lại thấy sắc mặt của hai vị chủ nhân nhà mình vô cùng khó coi, dường như đang cố gắng kìm nén cơn giận.
Hồng Lăng nhỏ giọng hỏi thử: “Phu nhân, xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hàn hít sâu một hơi, nhìn sang Sở Tu Viễn, chàng nghĩ thế nào.
Sở Tu Viễn nhìn từng luống vừng chỉ còn lại lá, cả giận nói: “Hôm nay ta không đánh chết nó, ta —— buông tay, phu nhân!”
“Hình như nó không biết, ta và chàng cũng chưa nói với nó thứ này có thể ăn.” Lâm Hàn đột nhiên nghĩ tới chuyện này, cho nên có đánh Đại Bảo Bảo một trận thì hài tử không những không phục mà còn có thể nhân lúc bọn họ không chú ý vặt hết những cây còn lại.
Đức hạnh của hài tử này như thế nào, Sở Tu Viễn và Lâm Hàn rất rõ ràng, nó làm được đó.
Sở Tu Viễn: “Vậy nàng nói nên làm thế nào bây giờ?”
“Chàng phải nói đạo lý với nó, phải mô tả cây vừng như một thứ chỉ có thể tìm thấy ở trên trời, dưới đất không có.” Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Ta ở bên cạnh khóc, nó chắc chắn sẽ tin tưởng chẳng mảy may nghi ngờ, rất có thể nó sẽ khổ sở tự trách.”
Sở Tu Viễn cảm thấy không thể, nhưng đối phó với tên tiểu tử còn cao hơn trời này, đánh một trận không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể vừa đấm vừa xoa.
“Tạm thời thử xem.” Sở Tu Viễn trầm ngâm một lát rồi nói.
Lâm Hàn sai Hồng Lăng lấy cho nàng một củ gừng.
Sở Tu Viễn nghe vậy nghi hoặc khó hiểu, thu thập tên nhóc quậy phá Đại Bảo Bảo thì cần gì đến gừng.
“Có gừng mới khóc được.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn bừng tỉnh đại ngộ, tức khắc cảm thấy đồng tình với nhi tử nhà hắn, tiện đà tưởng tượng lần này “về tình có thể tha thứ”, trước kia tên tiểu tử này làm không ít chuyện xấu, đáng bị trừng trị một lần.
Đến chủ viện, Sở Tu Viễn xụ mặt gọi Đại Bảo Bảo tới trước mặt, chỉ vào bông hoa trong tay hắn rồi nói: “Biết cái này là gì không?”
“Hoa a.” Đại Bảo Bảo nghiêng đầu nhìn cha nó: “Con cho nương, không phải cho cha.”
Sở Tu Viễn nháy mắt muốn cho nó một cái tát: “Bất luận là cho ai thì con cũng đã làm sai rồi. Biết vì sao không? Có phải nương đã nói với con, tuyệt đối không được đụng vào hoa cỏ trong hậu viện không.”
Tiểu hài nhi chớp chớp mắt: “Nương đâu có nói không được hái cái này.”
“Tất cả cũng bao gồm cả cái này.” Sở Tu Viễn.
Tiểu hài tử hơi hơi hé miệng, Sở Tu Viễn cho rằng nó không còn gì để nói thì lại nghe tiểu hài tử hợp tình hợp lý phản bác: “Lúc nương nói còn chưa có cái này.”
Sở Tu Viễn theo bản năng muốn hỏi, sao con biết là không có. Bỗng nhiên nghĩ đến nó không thể nào nhớ được năm trước đã trồng vừng hay chưa, nhưng nếu nói như vậy thì lại không thể trách phạt nó: “Ai nói không có? Năm trước ——”
“Lục Hà nói không có.” Tiểu hài nhi lớn tiếng nói: “Cha, không cần gạt con, con lớn rồi.”
Sở Tu Viễn quay sang Lục Hà: “Ngươi nói?”
Lục Hà vội đáp: “Tiểu công tử hỏi nô tỳ hoa trắng này có ăn được không, nô tỳ nói không biết, phu nhân chỉ mới trồng năm nay. Tiểu công tử nói, phu nhân không có làm cho ngài ấy ăn, còn nằm dưới một lớp đất, không thể ăn nên mới bẻ hết như vậy.” Nàng ấy chỉ vào bông hoa trong tay Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Sao ngươi không cản lại?”
“Hoa rơi xuống đất rồi mà con không được cho nương sao?” Tiểu hài nhi trừng lớn đôi mắt, không đợi Sở Tu Viễn mở miệng đã quay sang Lâm Hàn: “Nương, cha hư, nương đừng ngủ với cha, sang ngủ với con đi. Con nhường cho nương nửa cái giường.”
Lâm Hàn muốn cười, quay đầu nhìn Sở Tu Viễn, chàng thấy sao?
Đại tướng quân lại lên cơn đau tim, muốn đánh nhi tử: “Đại Bảo Bảo, bớt lý luận với ta đi. Có biết vì sao ta và nương con lại thẩm vấn con không?”
“Chỉ có cha, nương không có.” Tiểu hài tử nói, hừ một tiếng, lại đi về phía Lâm Hàn.
Sở Tu Viễn đưa tay còn lại bắt lấy tiểu hài tử: “Đây chính là món ngon đệ nhất thiên hạ.”
Tiểu hài tử đang giãy dụa bỗng chốc cứng đờ, không dám tin tưởng trừng lớn mắt, món ngon nhất sao? Lại đánh giá bông hoa màu trắng kia, tiểu hài tử duỗi tay bắt một bông nhét vào miệng.
Sở Tu Viễn bị dọa nhảy dựng, vội vàng bắt lấy tay nó: “Không phải cái này, là những hạt kết ở bên trên. Chờ chín rồi có thể dùng để làm ra món ăn ngon nhất trên đời.”
Tiểu hài nhi kinh ngạc há hồm, không có khả năng, không có khả năng, nhất định là cha đang lừa nó. Tiểu hài nhi quay sang Lâm Hàn: “Nương…”
“Cha con không nói dối, thứ này là do một người Tây Vực đưa cho mẫu thân. Mẫu thân vẫn luôn nhịn không được muốn lấy ra. Năm nay trong viện có đất trống nên mới dám mang ra. Vốn dĩ muốn làm món ngon cho Đại Bảo Bảo, không nghĩ tới Đại Bảo Bảo không nghe lời nương, đã vặt hết những cây vừng tốt nhất rồi.” Lâm Hàn lấy khăn tay lau lau khóe mắt, hốc mắt lập tức trở nên đỏ ửng.
Tiểu hài tử luống cuống: “Nương, nương, con sai rồi, nương, đừng khóc, nương… hu hu… Nương, con không dám nữa…”
Lâm Hàn trợn tròn mắt, nước mắt của nàng còn chưa chảy mà tiểu hài tử đã khóc rồi sao.
Lâm Hàn không nhịn được nhìn sang Sở Tu Viễn, làm thế nào bây giờ, tiếp tục sao?
Sở Tu Viễn ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Khóc cái gì?!”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, tiểu hài tử tủi thân bi bô: “Con không biết, cha, con không cố ý mà, con sai rồi, cha… hu hu…”
Sở Tu Viễn lại đau đầu, thế này thì còn dạy dỗ thế nào nữa.
“Câm miệng!” Sở Tu Viễn cao giọng nói.
Sở Dương và Sở Ngọc chạy ra, đồng loạt hô lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Nương các con trồng mấy thứ để làm món ngon, còn chưa kịp lớn đã bị tiểu tử này phá hoại.” Sở Tu Viễn chỉ vào tiểu hài tử: “Ta còn chưa nói nó được hai câu, nó lại khóc ——”
Đại Bảo Bảo nói to: “Không phải đâu!”“
“Vậy con khóc cái gì?” Sở Tu Viễn hỏi.
Tiểu hài nhi méo miệng, nức nở nói: “Nương khóc…”
Sở Tu Viễn sửng sốt một hồi, lấy lại tinh thần nhìn về phía Lâm Hàn, bị nàng nói trúng rồi —— nó khóc là vì tự trách.
Lâm Hàn cảm thấy rất giống nên nháy mắt ra hiệu với hắn —— tiếp tục.
Sở Tu Viễn thuận tay đưa hoa cho Sở Dương, lại xoay bả vai của tiểu hài tử đang khóc: “Cha hỏi con, con biết sai chưa?”
Tiểu hài tử thành thật gật đầu: “Con sai rồi, cha, nói nương đừng khóc nữa.”
“Con sai chỗ nào?” Sở Tu Viễn vẫn không tin tên tiểu tử giảo hoạt này lại có thể thành thật như vậy.
Tiểu hài tử nghĩ ngợi: “Con không nên hái hoa, cha, sau này con sẽ nghe lời.” Lại ngẩng đầu nhìn Lâm Hàn, thấy hốc mắt nàng đỏ bừng, nước mắt của tiểu hài tử lại trào ra: “Nương, đừng khóc, Bảo Bảo sai rồi…”
“Thật sự biết sai rồi?” Lâm Hàn ngồi xổm xuống.
Tiểu hài tử gật đầu thật mạnh, lại muốn lau nước mắt cho Lâm Hàn. Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, vội vàng ngửa ra sau, cuống quýt nói: “Con còn chưa rửa tay, không thể sờ vào mắt nương.”
Tiểu hài nhi mở lòng bàn tay ra, thấy trên đó là từng mảng xanh, lập tức ghét bỏ: “Dơ quá.”
“Con không bẻ cây thì đâu có bị dơ.” Sở Tu Viễn.
Tiểu hài tử nhấp môi: “Con —— con muốn tặng nương.”
“Phía trước nhiều như vậy, sao lại phải đến hậu viện hái?” Sở Tu Viễn thật sự không hiểu được đứa nhỏ này nghĩ như thế nào.
Tiểu hài nhi do dự một hồi lâu, lại nhìn bông hoa trong tay ca ca nó: “Cao!”
Sở Tu Viễn dù không muốn cũng phải phục cái lý do này.
Sở Tu Viễn lo mình nghĩ sai, bèn hỏi: “Bởi vì hoa ở chỗ này không cao cho nên con mới hái tặng nương, dỗ nương vui vẻ để nương hứa cho con nửa quả dưa hấu.”
Tiểu hài tử lại nhấp môi, trộm nhìn Lâm Hàn, gật đầu, vô cùng đáng thương, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc trước, thoạt nhìn còn khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Sở Tu Viễn lạnh mặt tiếp tục hỏi: “Nếu sau này nương con còn trồng thứ gì đó đẹp mắt, còn có hái nữa không?”
Tiểu hài tử không chút do dự lắc đầu: “Không hái! Không hái! Bảo Bảo không hái nữa!”
“Nếu lại khiến nương con tức phát khóc thì ta đánh con nhé?” Sở Tu Viễn hỏi.
Tiểu hài tử dùng sức gật đầu: “Không hái nữa!”
Sở Tu Viễn quay sang Lâm Hàn, chắc là được rồi nhỉ.
Lâm Hàn cảm thấy cũng ổn rồi, hài tử mới bốn tuổi rưỡi, đang là lúc ngây thơ vô tri tò mò với mọi thứ xung quanh, có làm sai cũng chỉ cần chỉ ra cho nó biết là được.
Lần sau tái phạm lại đánh cũng chưa muộn. Cũng đâu phải hài tử mười bốn mười lăm phải đánh cho nó sợ chết khiếp mới khiến nó sửa đổi.
Lâm Hàn: “Nương nhớ kỹ lời này của con. Để Lục Hà rửa mặt rửa tay cho con rồi đi ăn dưa với ca ca đi, cha nương ra sau xem thử mấy cây bị con bẻ gãy có còn cứu được không.”
Tiểu hài tử không chút suy nghĩ, nói: “Con không ăn dưa nữa.”
“Ngượng ngùng?” Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý muốn: “Con biết sai mà sửa khiến nương rất vui vẻ, dưa là phần thưởng của con. Sau này nếu con tiếp tục nghe lời, nương sẽ lại thưởng cho con.” Vừa nói vừa nháy mắt với Sở Dương.
Sở Dương giữ c.h.ặ.t t.a.y tiểu hài tử: “Đi ăn dưa với ca ca.”
Tiểu hài tử đứng yên: “Nương, không khóc nữa nhé?”
“Nương hứa với con, con cũng phải nghe lời nương.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử gật đầu thật mạnh, theo ca ca đi rửa mặt.
Chương 139:
Lâm Hàn thở phào một hơi, đưa khăn tay dính đầy gừng cho Hồng Lăng, nhỏ giọng nói: “Nhanh chóng vứt đi.”
“Nàng cảm thấy nó có thể nhớ rõ sao?” Sở Tu Viễn nhìn về hướng sương phòng phía tay, không khỏi hoài nghi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-138-139.html.]
Lâm Hàn cười nói: “Sao có thể!”
Sở Tu Viễn quay mặt đi: “Vậy sao còn để nó đi ăn dưa?”
“Bình thường những chuyện ta nói với chàng, chàng mà bận rộn thì đều quên không còn một chút gì, chàng trông cậy một tiểu hài tử cho đầy năm tuổi có thể ghi nhớ mười tám năm không tái phạm sao?” Lâm Hàn liếc nhìn hắn: “Cho dù nó không hái hoa thì cũng sẽ hái cái khác. Trong mắt nó hoa là thứ không được hái, còn những thứ khác thì chưa chắc. Đầu óc của tiểu hài tử chính là đơn giản như vậy. Trừ phi chàng mang nó đến hậu viện, chỉ từng cái nói từng cái. Nhưng mà nhiều thứ như vậy, nó cũng không thể nào nhớ hết được.”
Sở Tu Viễn không nhịn được nhíu mày.
“Thấy nuôi hài tử có mệt không?” Lâm Hàn hỏi.
Đại tướng quân chột dạ, sờ mũi: “Chúng ta ra hậu viện xem còn thừa lại bao nhiêu.”
Lâm Hàn thấy thế cũng không vạch trần hắn, ra tới hậu viện mới phát hiện tiểu tử chỉ vặt có một luống, chưa động tới những luống khác, nàng thở phào nhẹ nhõm: “May là mấy cây này vẫn sống được.”
“Trụi thế này mà vẫn sống được sao?” Sở Tu Viễn vội hỏi.
Lâm Hàn chỉ vào đám hạt vừng nằm bên dưới: “Mấy thứ này đã mọc đầy hết rồi, rễ có chết thì nó cũng chín rồi.”
“Vậy là tốt. Đúng rồi, sau này thu hoạch thì phải nói với nó thế nào đây.” Sở Tu Viễn đau đầu: “Nó mắng Đại Bảo ngốc, Đại Bảo muốn đánh nó, nó ghi thù tận mấy tháng. Hôm nay chúng ta dọa nó khóc, lúc thu hoạch thứ này, nó chắc chắn vẫn còn nhớ rõ.”
Lâm Hàn: “Vậy thì làm cho nó ăn.”
“Dầu làm sao mà ăn được?” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng: “Mới nãy ta đã nói đây là món ăn ngon nhất thiên hạ.”
Lâm Hàn cười nói: “Nghe nói thứ này rất ngon, sẽ không làm nó thất vọng.”
“Xào rau hay hầm thịt?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Đều không phải. Đến lúc đó chàng sẽ biết.” Không đợi Sở Tu Viễn mở miệng, nàng đã chỉ lúa mì vụ xuân ở góc tường: “Mấy hạt tiểu mạch kia cũng đã mọc đầy rồi, mau hái xuống làm cho hài tử ăn đi.”
Sở Tu Viễn đưa mắt liếc nàng: “Lại làm ra vẻ thần bí.” Sau đó lại sai người thu hoạch tiểu mạch.
Ba hài tử mỗi đứa ôm một nửa quả dưa chạy ra, nhìn thấy Sở Tu Viễn đang nhóm lửa dưới gốc cây ăn quả, Lâm Hàn cầm bông lúa trên ay tay, lập tức đưa dưa hấu cho nha hoàn rồi co chân chạy tới.
Lâm Hàn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu: “Không ăn sao?”
Đại Bảo Bảo gật đầu, ngồi xổm bên cạnh Lâm Hàn, nhìn nàng một hồi lâu rồi gật đầu: “Không ngon.”
Lâm Hàn nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nó, nói với Lục Hà: “Đưa ta nhìn xem bị nó ăn thành cái dạng gì rồi.”
Lục Hà khom lưng, Lâm Hàn nhìn thấy ở giữa đã bị khoét một hố to, hạt dưa hấu rải đầy hai bên: “Con biết ăn thật nha. Phần dư lại để ai ăn đây?”
“Cho gà con ăn.” Tiểu hài tử nói rất dứt khoát.
Sở Tu Viễn nhận bông lúa trong tay Lâm Hàn, liếc nhìn tiểu hài tử: “Người ngoài có bạc còn không mua được, con lại mang đi nuôi gà, không sợ người ta biết được sẽ đánh con sao.”
“Người ngoài không biết.” Tiểu hài nhi nói.
Sở Tu Viễn: “Trên đời không có bức tường nào kín gió. Huống chi đại ca, nhị ca của con còn từng đến chợ đông bán dưa.”
Hắn nói lời này thật ra là để nhắc nhở Sở Dương và Sở Ngọc.
Huynh đệ hai người nhìn nhau, Sở Ngọc mở miệng nói: “Nương, năm nay chúng ta chưa từng bán dưa.”
“Không thấy mệt và nóng sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Dương nói tiếp: “Bán nửa ngày vẫn ổn. Nương, con muốn mua chủy thủy, Nhị Bảo muốn mua kiếm, Đại Bảo Bảo muốn mua đao.”
Đại Bảo Bảo lập tức nói: “Con muốn đao!”
“Cha chưa mua cho các con sao?” Lâm Hàn nhìn về phía Sở Tu Viễn.
Sở Tu Viễn: “Mua rồi.”
Sở Dương: “Con đang nói tới loại chạm khắc bằng gỗ đó, trên đó có rất nhiều hình chim thú.”
Lâm Hàn nghi hoặc khó hiểu: “Các con muốn loại đó làm gì?”
Sở Ngọc nói tiếp: “Con và ca ca luận võ.”
Đại Bảo Bảo không nghe đề cập tới nó, bèn đứng lên nói to: “Còn con nữa!”
Lâm Hàn nhịn không được quay sang Sở Tu Viễn. Đại tướng quân không đợi nàng mở miệng đã nói: “Ta không biết làm.”
“Cha ngốc!” Đại Bảo Bảo buột miệng thốt ra.
Sở Tu Viễn tức đến bật cười, lắc lư bông lúa trong tay, cười tủm tỉm hỏi: “Có muốn ăn không?”
Đại Bảo Bảo nhìn cha nó chằm chằm, l.i.ế.m l.i.ế.m khóe miệng, quay người kêu: “Nương…” Nhào vào lồng ngực Lâm Hàn.
Lâm Hàn vội vàng cản lại, không đợi tiểu hài tử giả vờ tủi thân: “Rửa tay chưa?”
Tiểu hài tử đang muốn nói đã rửa rồi, lại cúi đầu nhìn thấy nước dưa hấu không biết đã dính ra tay từ khi nào, nhớp nháp mà còn có mùi kỳ lạ. Tiểu hài tử nhíu mày: “Con bẩn quá.”
Sở Tu Viễn thầm nhủ, không phải dơ thôi đâu, mà là rất dơ, chính là một tên nhóc dơ bẩn.
“Lục Hà, thay xiêm y cho nó. Đại Bảo, Nhị Bảo, hai con cũng đi tắm đi, mùi ngọt rất dễ dụ muỗi tới.” Sở Tu Viễn mở miệng nói.
Sở Dương và Sở Ngọc đã lớn, biết cha bọn nó nói đúng nên cũng giúp Lục Hà khuyên nhủ Đại Bảo Bảo, tắm xong là có thể ăn hạt lúa nướng.
Đại Bảo Bảo không yên tâm, vươn hai ngón tay nhỏ, lại thêm một ngón: “Nương, chừa cho con ba cái.”
“Cho con bốn cái luôn.” Lâm Hàn nói.
Tiểu hài tử thỏa mãn, tay trái bắt lấy đại ca nó, tay phải lôi kéo nhị ca nó, túm cả hai đi về phòng.
Lâm Hàn chờ hài tử đi xa, quay sang nói với Hồng Lăng: “Đi xem nhà bếp còn thịt heo không, có thì mang đi thái thành lát mỏng rồi xiên thành que, lát nữa nướng cho bọn nó ăn.”
Lâm Hàn thích ăn thịt nướng, trong phủ có trúc nên nhà bếp có làm sẵn xiên tre. Mà lúc này đầu bếp vừa mới bắt đầu nấu cơm, Hồng Lăng đoán có lẽ thịt heo còn chưa bị cho vào nồi nên vội vàng chạy tới nhà bếp.
Quả nhiên thịt heo đều đã bị cắt thành khối, đang chuẩn bị mang đi hầm.
Hồng Lăng chọn mấy khối nạc mỡ đan xen rồi nhờ đầu bếp thái lát, xỏ thành mười xiên, sau đó cầm theo muối và hương liệu đã được nghiền nát đi về phía rừng cây ăn quả.
Ba huynh đệ tắm rửa, thay xiêm y sạch sẽ xong, vừa chạy ra đã ngửi được hương thơm nồng đậm.
Đại Bảo Bảo cất bước chạy tới, Sở Dương và Sở Ngọc nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Hàn thấy bọn nó đứa nào cũng sốt ruột, buồn cười nói: “Đều có, đừng nóng vội.”
“Nương, con rất đói đó.” Đại Bảo Bảo chốc lát đã nhảy lên lưng Lâm Hàn.
Lâm Hàn theo bản năng duỗi tay ôm nó, may mà võ công của nàng lợi hại, hạ thân vững vàng, nếu không rất có thể sẽ bị nhóc béo đè ngã.
Sở Tu Viễn đưa tay vỗ lên m.ô.n.g nhi tử: “Đừng có dính lên người nương con, nương con sợ nóng.”
Tiểu hài nhi ôm cổ Lâm Hàn, câu đầu hỏi: “Nương, nương chê con nóng sao?”
“Ta chê con nặng.” Lâm Hàn trở tay kéo nó ra: “Con nên giảm béo rồi.” Sờ sờ bụng nhỏ của nó: “Sau này mỗi sáng phải chạy vòng quanh với ca ca, bằng không sẽ không xinh đẹp nữa.”
Tiểu hài tử đang muốn cự tuyệt nhưng lại bị hai chữ “xinh đẹp” làm nó phải nuốt lại lời muốn nói: “Ca ca, đệ chạy vòng quanh với ca.” Nhìn về phía Sở Dương nói.
Sở Dương gật đầu: “Được.” Sau đó bèn hỏi: “Vậy đệ có ăn không?” Lại chỉ xiên thịt trong tay Sở Tu Viễn.
Tiểu hài nhi không chút suy nghĩ: “Ăn nha. Ăn no mới có sức.”
Sở Dương hơi hơi hé miệng, thế nhưng lại phát hiện mình không còn lời nào để nói.
Lâm Hàn vui vẻ, xoa bóp mặt của tiểu hài tử: “Vậy mà cũng nói được, mấy ngày nữa lại tới chợ đông bán dưa với ca ca đi, cũng giống như năm trước, bạc thu về đều cho các con.”
Tiểu hài nhi vươn tay, lớn tiếng nói: “Nương, cha, con có rất nhiều bạc.”
Sở Tu Viễn thấy hiếm khi nó không quên mất hắn, mở miệng hỏi: “Có muốn có thêm nhiều không?”
Tiểu hài tử gật đầu, quay sang nhìn hai ca ca: “Khi nào mới đi?”
Thời tiết nóng dần lên, Sở Dương và Sở Ngọc đã nghỉ hè, ngoài bài tập về nhà trước sau gì cũng phải làm ra thì vô cùng rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể đi. Quan trọng là phải được cha nương đồng ý.
Sở Dương nhìn Lâm Hàn, ánh mắt dò hỏi nàng khi nào đi.
Lâm Hàn không trả lời, mà lại hỏi Sở Tu Viễn: “Thái tử có đi không?”
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Bệ hạ có nhắc qua, ngày khác ta hỏi lại.” Hắn đưa cho hài tử mỗi đứa ba xiên thịt.
Sở Tu Viễn vẫn nhớ “không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều”, mỗi hài tử ba xiên, dư lại một xiên cho Lâm Hàn.
Đại Bảo Bảo lấy được đồ ăn trong tay hắn rồi lại nhìn sang mẫu thân. Lâm Hàn ra vẻ không biết: “Con ăn không hết sao, có muốn nương ăn giúp không? Cho nương một xiên nào.” Lâm Hàn vươn tay.
Tiểu hài nhi quay người đi.
Lâm Hàn lắc đầu bật cười.
Sở Tu Viễn liếc nhìn tiểu hài tử, lầm bầm nói: “Thiếu đánh mà.” Ngay sau đó mở miệng: “Cái này ăn thế nào đây?” Hắn cầm lấy bông lúa đã nướng chín.
Lâm Hàn ăn hết xiên thịt bèn cầm lấy bông lúa, tách hạt ra, thấy vẻ mặt tò mò của Sở Ngọc, bèn tách ra mấy hạt ném vào miệng nó: “Ăn ngon không?”
Nếu không có thịt ba chỉ, Sở Nhị công tử sẽ không do dự nói ăn rất ngon. Nhưng mà khoang miệng vẫn đang tràn ngập hương vị của thịt ba chỉ, Sở Nhị công tử nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn được.” Biểu cảm vô cùng miễn cưỡng.
Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Chàng ăn đi.”