Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 131

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:39:54
Lượt xem: 157

Hồng Lăng: “Hàng xóm của chúng ta còn không được la hét sao?”

“Ngỗng chỉ có khi đói hoặc người tới gần mới kêu thôi.” Lâm Hàn nói: “Không để nó đói là được.”

Hồng Lăng nghe vậy liền yên tâm: “Đại tướng quân vẫn chưa biết ạ?”

“Sau này ta sẽ nói cho hắn biết.” Sở Tu Viễn trở về, Lâm Hàn cũng không nói việc này, bởi vì ngỗng còn rất nhỏ, nằm trong chuồng ngỗng kêu rách cổ họng thì Sở Tu Viễn ở cách vách cũng không nghe được. Còn có một chuyện nữa, trời nhiều mây, Lâm Hàn nên làm chính sự.

Lâm Hàn vốn định dùng hỏa dược, ném vào là xong việc. Nhưng mà, thứ kia còn phải để thêm một thời gian nữa mà Lâm Hàn lại không muốn chờ, ban đêm mưa to ầm ầm, Lâm Hàn lặng lẽ đứng lên, thay trường bào toàn màu đen của Sở Tu Viễn muốn đi ra ngoài, trên cửa đột nhiên xuất hiện thêm một bàn tay.

Lâm Hàn sợ tới mức run rẩy, sau lưng lại có thêm một bàn tay nữa.

Lâm Hàn theo phản xạ có điều kiện tung một cước, phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc: “Là ta! Nàng đang làm gì vậy?”

“Chàng...” Lâm Hàn xoay người lại, hai mắt Sở Tu Viễn tỉnh như sáo, nào có nửa điểm bộ dáng ngủ mê man: “Chàng giả vờ ngủ à?!”

Sở Tu Viễn: “Ai giả vờ ngủ?”

“Là chàng đấy, nếu không giả vờ ngủ thì sao lại thức dậy nhanh như vậy? Thậm chí ta còn chẳng nghe thấy tiếng động nào.”

Sở Tu Viễn: “Nàng nằm trên giường lăn qua lộn lại, ta hỏi nàng sao còn không ngủ, nàng chưa tới một nén nhang đã ngủ thiếp đi. Phu nhân, hai chúng ta tốt xấu gì cũng đã ngủ chung với nhau một năm rưỡi rồi, ngay cả nàng bao lâu mới ngủ mà ta không biết thì có còn là phu quân của nàng nữa không?”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, ta còn chẳng để ý ngươi bao lâu thì ngủ đây này. Nhưng mà, quả thật là nàng bị bắt tại trận, nếu còn nói lời này thì có khi Sở Tu Viễn có thể làm nàng chỉ còn lại một thân xiêm y.

“Chàng bận rộn cả một ngày rồi mà không mệt sao?” Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng: “Mệt thì đi ngủ đi, ngày mai còn phải lên triều nữa đấy.”

Sở Tu Viễn bật cười: “Làm phiền phu nhân quan tâm, ngày mai là ngày vi phu được nghỉ ngơi.”

Lâm Hàn vừa định nói cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến ngày mai là ngày hưu mộc.

Trách không được Sở Tu Viễn có tâm tư nhàn rỗi nhìn chằm chằm nàng.

Lâm Hàn dứt khoát vò mẻ không sợ sứt: “Nếu ta nhất định phải ra ngoài thì sao?”

“Vi phu đi cùng nàng.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn không chút suy nghĩ liền lắc đầu.

Sở Tu Viễn ngẫm lại chuyện phát sinh gần đây, ngoại trừ búp bê vải phát hiện ở viện của Sở Mộc ra thì cũng không có gì khác.

“Phu nhân, g.i.ế.c người là phạm pháp.” Sở Tu Viễn nhắc nhở nàng.

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, biết là phạm pháp rồi cũng không thấy ngươi g.i.ế.c ít người lại.

“Ai nói ta muốn g.i.ế.c người?” Lâm Hàn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tránh ra!”

Sở Tu Viễn vươn cánh tay ra ngăn lại: “Giết lão súc sinh cũng là phạm pháp.”

Hơi thở Lâm Hàn cứng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn: “Chàng biết ta đi làm cái gì à?”

“Ngô gia?” Sở Tu Viễn đánh giá nàng một phen, phát hiện nàng buộc chặt ống tay áo lại trên cánh tay, thoạt nhìn giống như bó sát người: “Ăn mặc như vậy không phải đi làm mấy việc đầu trộm đuôi cướp thì còn có thể làm gì? Nửa đêm đi mua thức ăn, hay là đi mua bút mực cho mấy hài tử?”

Lâm Hàn há hốc mồm: “Ta… ta không ngủ được muốn ngắm mưa có được không?”

“Vậy nàng mặc xiêm y của vi phu làm gì? Có phải phu nhân không có bộ xiêm y nào cùng màu với bóng đêm không?” Sở Tu Viễn lại hỏi.

Lâm Hàn cắn răng, nắm lấy cánh tay hắn cắn một cái.

Sở Tu Viễn hít sâu một hơi, theo bản năng giãy dụa, thấy rõ người trước mắt là phu nhân hắn, đương gia chủ mẫu phủ Đại tướng quân, nương của ba hài tử của hắn liền chậm rãi thở ra, khuyên mình thả lỏng, thả lỏng, Lâm Hàn cũng buông ra.

“Sao chàng không giãy dụa?” Lâm Hàn ngẩng đầu.

Sở Tu Viễn: “Ta giãy dụa như thế nào? Hất nàng ra à? Cắn cũng cắn rồi, ngủ đi.”

Lâm Hàn nhịn không được nghiến răng: “Chàng có còn là nam nhân không hả?”

“Ta nghĩ nàng không nên hỏi những câu hỏi như vậy.” Sở Tu Viễn nghiêm trang nói: “Bởi vì so với bất luận kẻ nào thì nàng cũng đều rõ ràng hơn.”

Lâm Hàn: “Ta...” Nàng nâng tay chỉ vào Sở Tu Viễn: “Người ta đã ức h.i.ế.p đến tận nhà rồi mà chàng còn có thể nhịn được nữa à?” Tại sao tính khí của nam nhân này lại tốt đến như vậy chứ: “Chàng không cảm thấy chính mình uất ức sao?”

Sở Tu Viễn: “Vấn đề này nàng cũng không nên hỏi, thiên hạ đều biết kẻ uất ức này đã nhiều lần bức bách quân Hung Nô phải ôm đầu chạy trối chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-131.html.]

Lâm Hàn phục rồi, cái nhà này a, không có một người nào là hiền lành cả.

“Ta không đến nhà ông ta được không?” Lâm Hàn lui một bước.

Sở Tu Viễn không khỏi đánh giá nàng một phen: “Bên ngoài mưa to như vậy, tay không trở về cũng không phải là nàng.”

“Ta chỉ ở trước cửa nhà ông ta thả một tia sét, như vậy còn không được sao?” Lâm Hàn nhìn chằm chằm hắn.

Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút: “Có thể, nhưng mà tia sét kia không thể đánh ở trên cửa, vả lại ta và nàng cũng không thể tới gần, tiếng sấm vừa vang lên liền rời đi.”

Lâm Hàn đảo mắt, nảy ra ý hay: “Được! Nhưng mà đêm nay hình như là Thuần Quân trực đêm thì phải.”

“Gần đây không có chuyện gì quan trọng, ta bảo bọn họ về phòng nghỉ ngơi, nàng không biết sao?” Sở Tu Viễn không tin.

Tâm tư nhỏ bé của Lâm Hàn bị vạch trần, rất không được tự nhiên ho khan một tiếng: “Vậy cũng không thể đi ra từ cửa chính được.”

Sở Tu Viễn: “Mưa to như vậy, đi ra từ chỗ nào thì sáng mai cũng đã bị rửa sạch rồi.”

Lâm Hàn cũng nghĩ đến điểm này, cho nên nàng mới nghĩ đến đêm mưa ra ngoài. Chỉ là không ngờ Sở Tu Viễn cũng có chung ý tưởng giống nàng. Đã như thế, hai người khoác áo tơi, trực tiếp đi ra từ phía tây.

Viện phía tây ít người ở, hai bức tường giáp với Tái Bắc Hầu phủ lại càng ít người hơn, thế nên hai người bọn họ trở về cũng không ai phát hiện.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn cùng dậy muộn.

Hồng Lăng cho rằng buổi tối hai người “đọ sức”, liền bảo Sở Dương, Sở Ngọc cùng Đại Bảo Bảo đi phòng trò chơi phía tây chơi.

Giờ Thìn hai khắc, khi bữa sáng được dọn lên, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn mới đi ra.

“Nương là con sâu lười, cha là con sâu lười.”

Giọng nói của Đại Bảo Bảo đột nhiên vang lên.

Bước chân Lâm Hàn lảo đảo, Sở Tu Viễn vội vàng đỡ nàng, hỏi: “Con không phải là con sâu lười sao?”

Tiểu hài tử lắc đầu: “Con không phải là con sâu lười.”

“Con không phải là sâu lười, mỗi ngày đều dậy sớm hơn ai hết.” Lâm Hàn nói.

Hài tử gật đầu một cái thật dứt khoát: “Đúng thế, nương, ca ca còn không dậy sớm bằng con.”

“Còn không phải bởi vì đệ đi ngủ sớm à?” Sở Dương nói.

Hài tử nghĩ một lúc: “Đệ ngủ đi sớm.”

Lâm Hàn không khỏi đỡ trán, lúc này lại nói chuyện không có trật tự: “Vậy con dậy sớm như vậy thì có đói không?”

Hài tử thành thật: “Đói.”

Lâm Hàn múc cho cậu nhóc một chén cháo: “Ăn đi.”

Hài tử tự gắp một miếng thịt gà.

Lâm Hàn thấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc gắp rất chắc chắn, liền không quản nó nữa.

Sau khi ăn xong, Lâm Hàn bảo Sở Tu Viễn trông chừng hài tử, nàng lấy xiêm y ướt đêm qua ra giao cho Hồng Lăng.

Tối hôm qua lúc Hồng Lăng rời đi đã mang hết toàn bộ xiêm y bẩn đi rồi, lúc này lại thấy xuất hiện thêm hai bộ nữa, Hồng Lăng hoang mang không thôi: “Phu nhân, cái này là từ khi nào?”

“Tướng quân tối hôm qua ăn quá nhiều bị tiêu chảy, một đêm thức dậy hai ba lần.” Lâm Hàn mặt không đỏ tim không đập mở miệng nói dối.

Hồng Lăng không nghi ngờ gì: “Có cần nấu chút canh gừng cho tướng quân không ạ?”

“Thân thể hắn tốt, không có gì đáng ngại đâu.” Lâm Hàn cho hắn uống nước trong không gian suốt nửa tháng, thế cho nên từ năm ngoái đến bây giờ Sở Tu Viễn đừng nói là cảm mạo phong hàn, ngay cả hắt hơi cũng chẳng có.

Đại tướng quân chỉ nhàn rỗi hơn hoàng đế trăm công ngàn việc một chút cũng không ý thức được thân thể của hắn có vấn đề —— mùa đông năm ngoái bệnh thấp khớp của tuổi già cũng không thấy.

Hồng Lăng gật đầu: “Vậy nô tỳ mang đi giặt. Phu nhân…Hả?”

“Sao thế?” Lâm Hàn theo tầm mắt của nàng ấy nhìn qua, Khương Thuần Quân cầm kiếm tiến vào, phía sau còn có một người đi theo, mặc áo giáp: “Nhìn dáng vẻ giống như là cấm vệ trong cung, xảy ra chuyện gì à?”

Hồng Lăng: “Có phải người đặt thứ kia ở phủ tiểu Hầu gia đã bẩm báo với bệ hạ rồi không??”

Loading...