Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:33:08
Lượt xem: 140
Lâm Hàn: “Không phải cây bông gòn kia. Hoa nở ra rất giống với bông gòn, nhưng sau khi quả chín lại giống như một cái kén tằm, lấy hạt bông bọc bên trong ra là có thể dùng được.”
Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Vậy sao nàng không trồng?”
“Chưa nghĩ ra nên trồng như thế nào.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn không khỏi đỡ trán, hắn thật bội phục chính mình, cái này mà hắn cũng có thể đoán được.
“Nàng đã có hạt giống rồi, không có khả năng chưa từng thấy qua người ta trồng như thế nào.” Sở Tu Viễn cực kỳ nghi ngờ rằng nàng nhớ rồi, nhưng sau đó lại quên mất.
Lâm Hàn: “Ta biết phải ươm cây giống. Nhưng chàng cũng thấy loại hạt này vỏ dày như vậy, ta hoài nghi còn chưa mọc ra đã ở trong đất mà đã nát vụn rồi.”
Lâm Hàn chưa từng trồng bông, hạt bông là kiếp trước lúc nàng thu thập vật tư tìm được. Lúc ấy cũng không muốn, nghe người ta nói hạt bông có thể ép dầu, bã sau khi ép có thể dùng để nuôi trâu rất tốt, Lâm Hàn mới thu nó.
Trong không gian của nàng cũng có sách nhắc tới cách trồng bông như thế nào, bởi vì kiếp trước dân chúng bình thường đều biết cách ươm mầm nên trong sách kia chỉ nói sơ lược về ươm mầm, chủ yếu nói sau khi trồng bông phải phòng trừ sâu bệnh như thế nào, cắt tỉa thế nào vân vân. Lại bởi vì trong mắt Lâm Hàn, dân chúng càng cần khoai đỏ và bắp ngô hơn, bận rộn liền quên mất hạt bông.
Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Múc ra hai chén, một chén dựa theo cách nàng biết để ươm mầm, một chén ngâm trong nước vài ngày rồi lại ươm mầm. Ta không rảnh để giúp nàng, để cho Đại Bảo cùng Nhị Bảo giúp nàng ghi nhớ thời gian một chút, còn có mấy thứ này biến hóa như thế nào nữa. Bọn chúng ít việc, hẳn là sẽ không quên đâu. Hoặc chọn một người nào đó để trông coi cả ngày cũng được.”
Lâm Hàn ngẫm lại: “Cách nào cũng được. Để mai rồi nói tiếp, ngủ, ngủ đi, ta buồn ngủ lắm rồi. Ngày mai đổi lại chàng dạy Đại Bảo và Nhị Bảo tập võ.”
“Được rồi! Mấy bữa nay vi phu không ở nhà, phu nhân vất vả rồi.” Sở Tu Viễn cười ném hạt bông trở về rồi chuyển cái đèn qua bên cạnh cái bàn vuông trên giường.
Lâm Hàn nhìn thấy động tác của hắn, không khỏi vỗ vỗ đầu, nàng làm sao lại quên mất chuyện kia chứ.
Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta muốn làm mấy cái ghế con cao hơn một chút.” Lâm Hàn nói: “Hiện tại quá thấp, ngồi không tiện. Ngồi trên mặt đất lâu chân cũng không thoải mái.”
Lâm Hàn từ trước đến nay yêu tiền, chủ động mua thêm đồ đạc trong nhà, nghĩ đến đó thôi là đã cực kỳ không thoải mái rồi.
Sở Tu Viễn: “Việc này không cần hỏi ta, nàng tự sắp xếp là được.”
Sáng hôm sau, Lâm Hàn bảo Đại Bảo Bảo tự mình đi chơi, nàng giao mấy bản vẽ không đẹp lắm của mình cho quản sự mua sắm, nói với hắn: “Nói với thợ mộc, làm miễn phí cho chúng ta ba cái, bản vẽ này sẽ tặng cho hắn ta.”
Quản sự mua sắm cả kinh há hốc mồm: “Không, không trả tiền ạ?”
Ông trời ơi, đương gia chủ mẫu này cũng quá hiếm có khó tìm rồi.
“Hắn sẽ đồng ý.” Lâm Hàn nói.
Quản sự mua sắm há miệng muốn nói cái gì, lời nói đến bên miệng liền quyết định phải đi hỏi thợ mộc một chút, dù sao phu nhân không cho phép bọn họ ở bên ngoài gây chuyện, vậy thì nàng cũng sẽ không làm ra chuyện ép mua ép bán: “Vâng, tiểu nhân xin cáo lui.”
“Chờ một chút!” Lâm Hàn nói: “Lại mua chút thịt dê, tướng quân gầy đi, phân phó phòng bếp buổi trưa nấu canh thịt dê bồi bổ cho tướng quân, nhớ bỏ thêm cẩu kỷ.”
Quản sự mua sắm liên tục gật đầu, đầu tiên đi mua thịt dê và cẩu kỷ, sau đó đi đến cửa hàng làm đồ gia cụ.
Đến cửa hàng, quản sự mua sắm ngại ngùng đi vào. Nhưng vừa nghĩ hắn là người phủ Đại tướng quân, huyện thừa thấy hắn đều phải đối đãi bằng lễ, liền ho nhẹ hai tiếng, chắp tay sau lưng đi vào, đưa đồ cho thợ mộc, chậm rãi hỏi: “Có thể làm được không?”
“Đây là giường ạ?” Chưởng quầy đi theo nhìn một chút rồi hỏi.
Quản sự mua sắm ra vẻ cao thâm: “Phu nhân nhà chúng ta nghiên cứu ra, là thứ dùng để ngồi. Phía dưới sở dĩ có hình vòng cung như thế là bởi ngồi ở phía trên có thể lắc lư trước sau, nhìn vậy mà không hiểu à? Mệt cho phu nhân chúng ta nói, nếu các ngươi có thể làm miễn phí cho chúng ta mấy cái thì mấy bản vẽ này sẽ cho các ngươi luôn.” Hắn nói xong liền muốn lấy đồ lại.
Chưởng quầy kia vội vàng nói: “Chậm đã. Chúng ta chưa nhìn rõ. Hai cái này giống như ở hai bên phải không?” Hắn chỉ vào một hình vẽ nhỏ trong đó, nhìn về phía quản sự mua sắm.
Quản sự mua sắm liếc mắt một cái, gật đầu: “Ngồi ở phía trên mệt mỏi, tay có thể gác ở hai bên.” Hắn lại chỉ vào một hình khác: “Đây là chỗ tựa lưng.”
Chưởng quầy kia trước kia cũng là một thợ mộc, lập tức biết rõ nên làm như thế nào: “Vị đại nhân này xưng hô như thế nào? Làm xong là ta đưa thẳng đến phủ các ngươi hay là ngài tới đây lấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-128.html.]
“Chuyện xưng hô thì không cần nói.” Quản sự mua sắm không muốn gây chuyện cho chủ nhân: “Mỗi ngày ta đều đi ra ngoài mua đồ, làm xong cứ để ngoài cửa, ta nhìn thấy tự sẽ đến lấy.”
Chưởng quầy nhìn ra ngoài một cái, thấy trên xe đẩy tay có nửa con dê, trong nháy mắt biết hắn là người chuyên mua sắm cho gia đình giàu có, cũng không dám hỏi nhiều, cung kính tiễn quản sự mua sắm ra ngoài, lại gọi tất cả thợ mộc dừng tay lại, nghiên cứu bản vẽ mà quản sự mua sắm mới để lại đây.
Nói đi cũng phải nói lại, sau khi quản sự mua sắm đi rồi Lâm Hàn cũng không nhàn rỗi mà gọi đám người lão Hà ra xử lý đất đai ở hậu viện.
Chạng vạng, Sở Dương cùng Sở Ngọc tan học, Lâm Hàn liền bảo Sở Dương đi lấy giấy bút mực, từ hôm nay bắt đầu ươm giống cây bông.
Cuối tháng hai, bông lộ ra chồi non, quản sự mua sắm cũng mang về ba cái ghế bập bênh.
Lâm Hàn ngồi lên lung lay thử, giống y như trong tưởng tượng của nàng, liền bảo nha hoàn đem một cái trong số đó đặt trong phòng Sở Mộc.
Đại Bảo Bảo lập tức bảo nha hoàn ôm cậu nhóc đi lên: “Nương, của con!”
Lâm Hàn xoay người nhìn thấy Đại Bảo Bảo nằm trên cái ghế bập bênh mà nàng chuẩn bị cho Sở Tu Viễn, bàn tay nhỏ bé nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, bộ dáng muốn chiếm làm của riêng, lập tức muốn đánh nó một trận.
“Đó là của cha con.” Lâm Hàn nói.
Đại Bảo Bảo xoay người, hai tay đặt ở hai bên tay vịn, lưng dựa vào lưng ghế, quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Hàn: “Của con!”
“Cha con trở về dùng cái gì?” Lâm Hàn hỏi.
Tiểu hài tử hợp tình hợp lý lời lẽ hùng hồn: “Cha đi quân doanh.”
“Khó được a, Đại Bảo Bảo, con mà cũng biết quân doanh nữa.” Lâm Hàn quay sang nha hoàn của cậu nhóc: “Ai nói?”
Lục Hà vội vàng nói: “Đại công tử cùng Nhị công tử có nói qua.”
Lâm Hàn đi tới nhéo khuôn mặt nhỏ bé của tiểu hài tử: “Vì một cái ghế bập bênh mà muốn đuổi cha ruột đến quân doanh, có phải con đã quên nhà này là nhà của ai rồi không? Là cha con đánh trận thắng được bệ hạ thưởng. Không có cha con, chúng ta cũng không có chỗ nào mà ở đâu.”
Vẻ kiêu ngạo của tiểu hài tử chợt tiêu tan, bẹp miệng, đáng thương hề hề nhìn Lâm Hàn: “Nương...”
Lâm Hàn thấy cậu nhóc như vậy rất muốn nói, hài tử, con sinh ra ở cổ đại là uổng phí tài năng quá rồi. Nếu đặt ở sau này, không cần vào mấy trường đại học cao đẳng chuyên nghiệp để học tập mà cũng có thể làm diễn viên được.
“Lúc cha con không ở nhà con có thể ngồi, cha trở về nhất định phải nhường cho cha.” Lâm Hàn nói.
Hài tử liền nhoẻn miệng cười.
Lâm Hàn sắp nhồi m.á.u cơ tim, tại sao hài tử còn biết giả vờ hơn cả nàng nữa vậy: “Cẩn thận một chút, coi chừng ngã.”
“Không đâu, nương, con thông minh lắm.” Đại Bảo Bảo quay đầu, duỗi chân dùng sức, cái ghế bập bênh ngả về trước một cái, cậu nhóc ngửa ra sau, ghế bập bênh lại ngả ra phía sau.
Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời, lập tức bảo quản sự mua sắm đi mua mấy khúc gỗ.
Đến buổi chiều, có thêm một chiếc ghế xích đu trong vườn cây ăn quả phía trước.
Lâm Hàn đi vào nội viện trêu chọc Đại Bảo Bảo đã buồn ngủ đến mức mắt mở không ra cũng nhất quyết không chịu vào phòng ngủ: “Đại Bảo Bảo, con đã ngồi cả nửa ngày rồi, có thể để ghế bập bênh nghỉ ngơi một chút không?”
Đại Bảo Bảo mở ra đôi mắt tròn xoe, nghiêm túc nói: “Nương, ghế bập bênh nói nó không mệt, có thể để cho con ngồi thêm một lát.”
Lâm Hàn giận đến bật cười: “Ta có cái chơi vui hơn, chúng ta ra ngoài chơi một lát.”
“Nương, con lớn rồi. Không phải là một hài tử.” Nói xong tiểu hài tử khoát tay áo, định lừa người ta à.
Lâm Hàn thật muốn lấy gương trong không gian ra, bảo cậu nhóc soi xem mình bao nhiêu tuổi: “Con không đi sao? Hối hận cũng không được trách nương không thương con, cũng không được khóc nháo.”
Tiểu hài tử lập tức từ trên ghế bập bênh đứng dậy, đưa tay về phía Lâm Hàn: “Con nghe lời nương nhất. Nương, đi thôi.”