Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:35
Lượt xem: 152
Khóe miệng Sở Tu Viễn giật giật, do dự một lát vẫn là quyết định ngậm miệng.
Thương Diệu lại nói sang ý khác: “Đi nói với nàng, trẫm đã sai người mang hoàng kim thưởng cho nàng đến rồi.”
Trong lòng Sở Tu Viễn vui vẻ, không khỏi nói: “Cửa hàng ở chợ phía đông đắt lắm, phu nhân đang tiếc tiền, số hoàng kim này của ngài có thể nói là mưa đúng lúc, nhất định phu nhân sẽ đem bản vẽ thứ đồ bóc ngô kia trình lên cho bệ hạ.”
Thương Diệu nghe vậy, thở dài một hơi: “Phu nhân ngươi cũng là thế gian hiếm có.”
Sở Tu Viễn cười cười không nói tiếp mà đi tìm Lâm Hàn.
Hà An mua cửa hàng đã có hơn mười năm, nhiều lắm là ở được hơn mười năm nữa. Nhưng phải cho thuê được ba mươi năm mới có thể hoàn lại vốn... Lâm Hàn nhìn chằm chằm khế ước cửa hàng mới ra lò, chỉ muốn đưa lại cho Hà An, bảo hắn trả lại cho chủ nhà cũ —— không mua nữa.
Nhưng mà nàng đã đáp ứng ba hài tử mua hai gian cửa hàng ở chợ phía đông, để bọn chúng bán dưa trồng được trong viện, không thể nói không giữ lời a.
Nhưng vừa nghĩ đến phải quăng một nửa tiền vào đây, trái tim nhỏ bé của Lâm Hàn lại một lần nữa co rút đau đớn.
Sở Tu Viễn thấy thần sắc nàng không đúng, nhỏ giọng hỏi Hồng Lăng, từ trong miệng Hồng Lăng biết được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi nở nụ cười: “Phu nhân, bệ hạ đã nói năm sau sẽ trả lại cho nàng ngàn cân bắp ngô.”
“Khi nào?” Lâm Hàn ngẩng đầu lên.
Sở Tu Viễn thấy lông mày nàng tản ra, càng muốn cười: “Lúc nàng vừa mới đi bệ hạ liền nói. Còn nói đã mang tới trăm lượng hoàng kim mà trước đó đáp ứng nàng. Chỉ cần chất bắp ngô lên xe sẽ đưa tiền cho nàng.”
Lâm Hàn mặt mày hớn hở.
Sở Tu Viễn không nói nên lời: “Phu nhân, quân tử ái tài…”
“Thủ chi hữu đạo. Ta cũng như thế mà.” Lâm Hàn tiếp lời.
Đại tướng quân á khẩu không nói nên lời.
Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Giận à?”
“Ta muốn nói là câu phía sau ấy.” Sở Tu Viễn thở dài nói: “Phải dùng đúng ý.”
Lâm Hàn: “Ta cũng không đổi ý mà.” Nàng lắc lắc khế ước cửa hàng trong tay: “Ngày hưu mộc tới đây để cho bọn chúng đi đi. Để ta sai người đi qua đó dọn dẹp một chút, bày thêm mấy cái bàn vuông với mấy ngăn tủ nữa.”
“Nàng không đi à?” Sở Tu Viễn ngoài ý muốn.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu một cái: “Sở Mộc đi.”
Sáng sớm ngày mười hai tháng bảy, Sở Mộc ăn sáng xong liền dẫn nô bộc đi qua phủ của hắn hái hai sọt dưa hấu nhỏ, hai sọt dưa xanh bề ngoài xấu xí với dưa gang, lại thêm một sọt chuông vàng rồi đến bên phủ Sở Tu Viễn hái một sọt chuông vàng, một sọt dưa xanh và dưa gang.
Hai huynh đệ Sở Dương và Sở Ngọc vừa nhìn nhiều như vậy, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.
Tiểu Sở Dương mở miệng nói: “Nương, quá nhiều rồi, chúng con bán không hết.”
“Bán hết.” Lâm Hàn gần như không lo lắng gì: “Chợ phía đông hầu như không có mấy thứ này.”
Tiểu Sở Ngọc nhịn không được hỏi: “Bán không hết thì sao?”
“Bán không hết thì mang về, nhà chúng ta có nhiều người như vậy, còn lo không có ai ăn nữa sao?” Lâm Hàn xoa đầu tiểu hài tử: “Giá cả các con tự quyết định, bán được bao nhiêu tiền đều thuộc về các con, muốn dùng như thế nào thì dùng như thế ấy. Nhưng có một chuyện, nếu có người hỏi các con có phải là hài tử của Sở đại tướng quân hay không, các con phải nói, nhầm người rồi, không phải.”
Sở Dương không hiểu: “Vì sao vậy? Nương, đây không phải là gạt người sao?”
“Có rất nhiều người muốn nịnh bợ lấy lòng cha con, hy vọng mưu một chức quan nhàn tản, nhưng những người đó lại không có tài năng, cha con lại không tiện cự tuyệt, ta liền phân phó người trong phủ chúng ta là nếu không có bái thiếp thì không cho ai vào hết. Nếu để cho bọn họ biết con là Sở Dương, khi đó giá dưa gang chỉ là một trái một văn tiền, hắn có thể cho con cả một miếng vàng.” Lâm Hàn quay về phía Sở Ngọc: “Ta nói như vậy con có hiểu được không?”
Sở nhị công tử liên tục gật đầu, hiểu rõ rồi.
Sở Tu Viễn hỏi: “Năm ngoái có mấy người tự xưng là đồng môn của ta, các con còn nhớ không?”
Lâm Hàn: “Bọn họ chính là loại người đã không có bản lĩnh rồi mà còn muốn làm quan. Bị bọn họ quấn lấy có phải là rất phiền toái không?”
Tiểu Sở Dương gật đầu: “Cực kỳ phiền toái.”
Lâm Hàn cười nói: “Vậy chúng ta thử xem nhé. Ồ, ngươi không phải là trưởng tử Sở Dương của Đại tướng quân, Sở Đại Bảo đây sao?” Nàng chỉ vào Tiểu Sở Dương nói.
Tiểu Sở Dương ngẩn người một chút, phản ứng lại cuống quít lắc đầu: “Ngài nhận nhầm người rồi, ta không phải Sở Dương.”
“Đúng là ngươi rồi.” Lâm Hàn chỉ vào Sở Ngọc: “Ngươi là Sở Nhị Bảo. Đó là Sở Bảo Bảo.” Nàng lại chỉ vào Đại Bảo Bảo nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-113.html.]
Tiểu hài tử không cần suy nghĩ liền trả lời: “Ta là Đại Bảo Bảo!”
“Đồ ngốc.” Tiểu Sở Dương đánh một cái vào đầu cậu nhóc.
Tiểu hài tử đưa tay muốn đánh lại đại ca mình: “Mới không phải!”
“Đại Bảo Bảo, các con đi ra ngoài bán dưa, không thể nói mình là Đại Bảo Bảo được.” Lâm Hàn ngồi xổm xuống, nắm bả vai tiểu hài tử: “Con phải nói ta không biết ngươi.”
Đại Bảo Bảo tiếp lời: “Ta không biết ngươi!”
“Đúng thế, cứ nói như vậy. Nếu không thì hắn sẽ ôm con đi, sau đó con sẽ không bao giờ được gặp lại cha với nương nữa.” Lâm Hàn cố ý hù dọa tiểu hài tử.
Tiểu hài tử méo miệng chực khóc.
Lâm Hàn vội vàng nói: “Nghe lời nương thì sẽ không bị người ôm đi.”
Hài tử nuốt nước mắt trở lại: “Con sẽ nghe lời.”
“Ngoan lắm.” Lâm Hàn cười ôm lấy cậu nhóc: “Con đi cùng với ca ca đi bán dưa, ta cùng cha đi làm ruộng có được không?” Nàng chỉ về phía hậu viện nói: “Đi trồng mấy thứ ngon cho con ăn.”
Tiểu hài tử biết lúc nương bận sắp xếp ruộng đất sẽ không rảnh để chơi đùa với mình, liền ngoan ngoãn khéo léo nói: “Được.”
Lâm Hàn đưa cậu nhóc cho Sở Mộc.
Tiểu hài tử từ chối.
Sở Mộc đỡ lấy rồi đánh một cái vào m.ô.n.g cậu nhóc: “Đệ cho rằng ta muốn ôm đệ sao? Đã sắp mập bằng heo con rồi.”
Tiểu hài tử ngẩng đầu, hét lên: “Đệ là heo béo.”
Bàn tay Sở Mộc run lên một chút, suýt nữa đem hài tử ném ra ngoài, heo béo với heo con có gì khác nhau đâu chứ.
“Còn lề mề nữa là sẽ tới trưa luôn đấy.” Sở Tu Viễn mở miệng.
Sở Mộc dẫn theo ba đệ đệ lên xe, Khương Thuần Quân, Thẩm Xích Tiêu cùng Hàn Mặc Dương kéo hai chiếc xe kéo đuổi theo.
Sở Tu Viễn xoay người hỏi Lâm Hàn: “Mảnh đất trống kia trồng cái gì?” Hắn đang chỉ chính là ruộng ngô.
Lâm Hàn: “Trồng rau, giữ lại để mùa đông rồi ăn.” Nàng dừng một chút, nói: “Ta đã phân phó xong rồi.”
“Như vậy là không có việc gì làm à?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn gật đầu.
Sở Tu Viễn thăm dò nói: “Nàng muốn rèn luyện lòng can đảm của ba đứa nó à?”
Lâm Hàn lại gật đầu: “Có muốn đi xem không?”
Sở Tu Viễn muốn nhìn xem biểu hiện của mấy hài tử, nhưng hắn càng lo lắng bị Đại Bảo Bảo tinh mắt phát hiện.
Lâm Hàn: “Hà An nói đối diện là một quán rượu lớn, chúng ta từ cửa phụ đi vào sẽ không bị phát hiện.”
Sở Tu Viễn suy nghĩ một chút, trở về phòng thay xiêm y.
Giữa tháng bảy trời đã không còn nóng, hiếm khi hai phu thê có được thời gian rảnh rỗi liền chậm rãi đi đến chợ phía đông, chợ phía đông đã náo nhiệt hẳn lên. Mặc dù không đến mức người người chen chúc nhưng từ cửa hàng của bọn họ nhìn qua, mấy hài tử tuyệt đối sẽ không phát hiện ra bọn họ.
Nhưng mà, để phòng ngừa tình huống chẳng may, hai người vẫn đi qua quán rượu đối diện, tìm chỗ ngồi ở sát bên cửa sổ, nhìn thấy Sở Mộc xoay lưng về phía đám người Khương Thuần Quân ở trong phòng, ba hài tử đứng ở cửa, bên người còn đặt ba sọt trái cây.
Sở Dương giữ c.h.ặ.t t.a.y Đại Bảo Bảo, để cho Đại Bảo Bảo hét rao hàng.
Tiểu hài tử rất mất hứng, cách một con đường rộng mà Sở Tu Viễn vẫn có thể thấy rõ ràng: “Thằng nhóc cũng không khóc nhỉ.”
“Không đâu, đường phố náo nhiệt, Đại Bảo Bảo có thể sẽ muốn chơi. Đợi lát nữa, Đại Bảo Bảo không rao hàng thì Đại Bảo cùng Nhị Bảo sẽ rao thôi, bây giờ còn chưa được, thấy Nhị Bảo cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đi đường không?” Lâm Hàn chỉ cho hắn xem.
Sau đó hai phu thê liền nhìn thấy Sở Dương ngồi xổm xuống, cũng không biết nói gì với Đại Bảo Bảo, nhóc con miệng còn hôi sữa kia mở miệng hét lên: “Bán dưa đây, một văn tiền một trái. Chuông vàng một văn tiền hai trái, bệ hạ ăn cũng khen ngon.”
“Khụ!” Sở Tu Viễn cuống quít quay mặt sang chỗ khác.
Lâm Hàn cũng thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình, ngay sau đó liền nhìn thấy Khương Thuần Quân đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ ngoài ý muốn: “Không phải Sở Mộc dạy, là chủ ý của bọn họ.”