Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-08-13 10:32:13
Lượt xem: 232
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Mộc cẩn thận ngẫm : “Hẳn là dám... thoát cũng dễ dàng. Vãn công chúa là của bệ hạ, cũng là nữ nhân, thúc phụ từng đánh nữ nhân bao giờ.”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, thúc phụ ngươi là da mặt mỏng tâm đủ đen.
Sau đó tưởng tượng nếu như Sở Tu Viễn da dày tâm đen đánh lão bà, hai bọn họ khi mỗi ngày sẽ đánh một trận.
Quả nhiên, đời chuyện lưỡng kỳ mỹ.
“Đưa ba đứa chúng nó về nhà, xem một chút.” Lâm Hàn .
Tiểu Sở Dương nắm lấy cánh tay nàng: “Nương, con giúp ngài.”
“Không cần.” Lâm Hàn xoa đầu hài từ: “Đến cả Bệ hạ cũng sợ, một công chúa còn thể lật lòng bàn tay của .” Nàng nhảy xuống xe ngựa, cưỡi lên ngựa của Sở Mộc, bảo một cấm vệ dẫn đường.
Trong phủ công chúa, Sở Tu Viễn đang thẳng với công chúa: “Ta còn việc xử lý, nếu công chúa chuyện gì quan trọng thì xin phép cáo từ.”
“Ta hỏi hoàng , đại tướng quân mấy ngày nay nhàn rỗi.” Thương Vãn tủm tỉm Sở Tu Viễn, đừng hòng lừa gạt .
Sở Tu Viễn nhíu mày, bệ hạ đột nhiên thật thế.
“Công chúa, là chuyện trong phủ.” Sở Tu Viễn .
Thương Vãn: “Phu nhân ngươi cùng mấy hài tử ở trong phủ, trong phủ thể chuyện gì chứ? Đại tướng quân, xuống xem điệu múa mới biên mấy ngày gần đây.”
“Thật giấu diếm, hiểu nhạc vũ.” Sở Tu Viễn .
Thương Vãn : “Không hiểu cũng , Đại tướng quân cảm thấy là .” Nàng dừng một chút, đợi Sở Tu Viễn mở miệng: “Kỳ thật cũng phiền đại tướng quân, nhưng những đó đều là đưa cung, sợ bệ hạ thích. Đại tướng quân từ đến nay hiểu rõ bệ hạ, giúp một chút, cũng coi như là giúp bệ hạ.”
Sở Tu Viễn nhướng mày, quả nhiên phu nhân đoán sai, Tô mỹ nhân sắp thất sủng. Chẳng qua bệ hạ chán ghét nàng , mà là hơn xuất hiện.
“Công chúa, thật giấu diếm, chính là bởi vì phu nhân ở trong phủ, mới cần xử lý.” Sở Tu Viễn rõ Thương Vãn chuyện gì quan trọng, xong liền ngoài.
Thương Vãn vội vàng : “Đại tướng quân, chờ một chút, chỉ xem một khúc thôi, hát một khúc xong ngài . Một khúc nhiều lắm là một nén nhang, đại tướng quân, chuyện gì mà gấp như chứ?”
Sở Tu Viễn cho rằng việc thể quá mức — lưu một đường, do dự một lát: “Chỉ một nén nhang thôi.”
“Mời .” Thương Vãn hiệu mời , phân phó thị nữ bảo các vũ nữ nhạc sư mau .
Đàn sáo nhạc vang lên, trong đám vũ nữ dáng uyển chuyển đột nhiên xuất hiện một nam nhân.
“Ngươi đến đây gì?” Thương Vãn giận dữ.
Nhạc sư dừng , vũ nữ thối lui.
Người gác cổng tiến lên bẩm báo: “Công chúa, ngoài cửa một nữ tử tự xưng là Sở phu nhân gặp Đại tướng quân, cho nàng ạ?”
“Phu nhân ngươi?” Thương Vãn về phía Sở Tu Viễn: “Nàng vườn Phù Dung ?”
Sở Tu Viễn càng hỏi là ngươi nàng vườn Phù Dung hơn. dây dưa với Thương Vãn, liền : “Hẳn là mới trở về. Công chúa, cáo từ!”
“Đại tướng quân sợ phu nhân ngươi ở trong phủ hân hoan vũ nhạc ?” Thương Vãn chậm rãi .
Sở Tu Viễn dừng , với thâm ý khác: “Ta là vì công chúa mà suy nghĩ.”
Thương Vãn rõ.
“Phu nhân tính tình , nếu nàng chuyện quan trọng mà công chúa chính là vũ khúc, nàng sẽ tức giận. Phu nhân tức giận, đừng là , ngay cả bệ hạ cũng ngăn .” Sở Tu Viễn hảo tâm nhắc nhở nàng .
Thương Vãn bật : “Là do phu nhân ngươi chuyện liên quan đến bệ hạ, chuyện nhỏ cũng là đại sự.”
“Phu nhân nàng...”
Rầm!
Lời của Sở Tu Viễn cắt đứt.
Thương Vãn khỏi hỏi: “Tiếng gì ?”
“Công… công chúa, hình như là, là cửa…”
“Là tiếng cửa đổ xuống đất.”
Thương Vãn theo tiếng , bên cạnh gác cổng đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc áo lam, nữ tử dung mạo xinh , là Lâm Hàn thì còn ai đây nữa: “Ngươi…Làm ngươi đây ?”
“Đạp văng cửa thì thôi.” Lâm Hàn sải bước đến bên cạnh Sở Tu Viễn: “Chuyện gì xảy ?” Nàng liếc trong phòng nam nữ, đây là tình huống gì chứ? Chẳng lẽ công chúa đam mê bạo lộ, lúc cường nam nhân còn để cho khác thưởng thức ?
Sắc mặt Thương Vãn biến tới biến lui, cuối cùng định hình thành hoảng sợ: “Ngươi…đạp sập cửa ?” Đây chính là cửa gỗ thật, trăm cân cũng năm mươi cân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-103.html.]
“ . Không tin ?” Lâm Hàn bốn phía, đến ngoài cửa nhà chính, đưa tay đóng cửa .
Thương Vãn: “Ngươi đang gì ?”
“Để cho ngươi thấy rõ ràng, miễn cho ngươi bảo bậy.” Lâm Hàn dứt lời, cánh cửa liền đổ rầm xuống đất, cửa đụng đến kêu thảm thiết một tiếng, cả phủ công chúa an tĩnh .
Sở Tu Viễn khỏi đỡ trán, nàng quả thật một nữ nhân đanh đá a.
Nữ nhân đanh đá Lâm Hàn giẫm lên cánh cửa chậm rãi tiến , Thương Vãn đột nhiên tỉnh táo , tức giận chỉ Lâm Hàn, khóe miệng run rẩy: “Ngươi… thật to gan!”
Lâm Hàn lạnh một tiếng.
Thương Vãn đến nổi da gà: “Ngươi cái gì hả?”
“Cười to gan như ngươi, ban ngày ban mặt dám bắt giữ đại tướng quân triều .” Lâm Hàn lạnh lùng .
Thương Vãn: “Ta, ! Ta chỉ mời Đại tướng quân qua phủ thưởng thức khúc vũ. Không tin ngươi hỏi Đại tướng quân mà xem.” Nàng sang Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn cũng về phía Sở Tu Viễn, một chút , Đại tướng quân.
Đại tướng quân thẳng: “Công chúa những nữ tử là chọn cho bệ hạ, chuyện của bệ hạ chuyện nhỏ, mới tính toán một nén nhang.” Ý là chẳng liên quan gì đến .
mà, Lâm Hàn , chỉ Thương Vãn tặng mỹ nhân cho Thương Diệu —— lấy lòng Thương Diệu.
Theo như Lâm Hàn Tô mỹ nhân là do Thương Vãn đưa, Tô mỹ nhân còn thất sủng, Thương Vãn vì Thương Diệu vui vẻ, liền gấp chờ nổi hạ Tô mỹ nhân xuống, nàng đặt Tô mỹ nhân ở chỗ nào? Nàng vẫn còn là nữ nhân ?
“Thì là như thế.” Trong lòng Lâm Hàn buồn nôn chịu nổi, mặt gật đầu: “Vậy tới tìm phu quân về nhà, cũng sai ?”
Thương Vãn theo bản năng gật đầu: “Ngươi, ngươi đạp hỏng hai cánh cửa của .”
“Ai thấy?” Lâm Hàn hỏi ngược .
Thương Vãn khỏi sửng sốt, Sở Tu Viễn cũng kinh ngạc, nàng ngoại trừ võ công cao thâm, miệng lưỡi lợi hại, còn một mặt a.
“Ý ngươi là ?” Thương Vãn thể tin những gì nàng thấy.
Lâm Hàn liền rõ ràng hơn một chút: “Cửa của ngươi chắc, chỉ đẩy nhẹ một cái đổ, suýt nữa còn đổ trúng . Ta tìm ngươi đòi giải thích thì thôi, ngươi còn trách nữa ? Công chúa, quá đáng lắm, thực sự quá đáng.”
Thương Vãn kinh ngạc trợn tròn mắt.
Sở Tu Viễn chỉ .
“Ngươi… ngươi đạp hỏng cửa của , còn cắn ngược nữa ?!” Thương Vãn kinh hãi kêu lên: “Ngươi coi ngươi là ai chứ?”
Lâm Hàn: “Không là ai cả, chỉ là phu nhân Sở đại tướng quân mà thôi. Còn nữa, cơm thể ăn bậy, bởi vì ăn trong bụng ngươi, quản . lời thể bậy , bởi đạp đổ cửa của ngươi.”
“Bọn họ đều thấy.” Thương Vãn chỉ trong phòng.
Mọi liên tục gật đầu, bọn họ thể chứng cho công chúa.
Lâm Hàn xùy một tiếng: “Đều là nô bộc trong phủ của ngươi, ngươi bảo bọn họ g.i.ế.c , bọn họ cũng sẽ chút do dự bổ sung một câu, chẳng những g.i.ế.c , còn phân thây nữa.” Nàng trợn trắng mắt liếc Thương Vãn một cái, túm lấy cánh tay Sở Tu Viễn: “Phu quân, chúng . “
Thương Vãn vội vàng : “Chờ ! Ta bảo ngươi chờ ! Đại tướng quân, Lâm Hàn, dám tiến thêm một bước nữa, lập tức tìm bệ hạ.”
Sở Tu Viễn lộ vẻ chần chờ.
“Chàng ở ?” Lâm Hàn đầu hỏi.
Sở Tu Viễn chân dám dừng: “Nàng dù cũng là ruột của bệ hạ.”
“Hàn vương cũng là ruột của bệ hạ đấy.” Lâm Hàn lời , Sở Tu Viễn liền đuổi theo bước chân của nàng, hai phu thê cùng cưỡi một con lương câu về nhà.
Thương Diệu buông tấu chương xuống, xoa xoa mi tâm, về phía Thường Hỉ: “Ngươi mới ai tới đây?”
“Khởi bẩm bệ hạ, Vãn công chúa cầu kiến.” Thường Hỉ khom .
Thương Diệu liếc mắt thoáng qua, sắp trưa : “Lúc mà nàng tới gì chứ?”
“Nô tài cũng .” Thường Hỉ vẫn luôn ở trong phòng, nào Thương Vãn còn đang chờ ở ngoài cửa cái gì: “Bên ngoài lạnh, để công chúa tiến ạ?”
Thương Diệu ngẫm cũng chuyện gì quan trọng: “Tuyên.”
“Hoàng ...” Thương Vãn lóc tiến .
Thương Diệu mà trợn tròn mắt, cho tới bây giờ chỉ Thương Vãn bắt nạt mà thôi.
Là ai mà to gan như ?