và Phó Cảnh là hôn nhân thương mại.
Tưởng rằng đó là sự liên minh giữa hai bên cùng mạnh,    mới  hóa  chỉ là bố   ký thác cuối cùng.
Phó Cảnh là  trọng lời hứa.
Sau khi bố   lâm bệnh qua đời,   quả thật nghiêm túc thực hiện lời hứa năm xưa.
Dù điều đó chẳng liên quan gì đến tình yêu.
 chính vì ,  tin Phó Cảnh sẽ chăm sóc con trai  thật .
Ít nhất cũng  nên để xảy  tình trạng như bây giờ.
“Nghe   sắp kết hôn với cô giáo Kiều  ? Chúc mừng nhé.”
Chuyện sống  từ cõi c.h.ế.t vốn  quá ly kỳ.
Nên  khi Phó Cảnh phản ứng kịp,   cố gắng giữ bình tĩnh, đưa  và Phó Tử An rời .
Tấm chắn trong xe  nâng lên,  nghiêng đầu  Phó Cảnh.
Người đàn ông   sớm khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, cứ như hành động mất kiểm soát ban nãy chỉ là ảo giác của .
Lông mi  khẽ rung lên, giọng  hiếm khi mang theo chút lúng túng:
“Em đừng tin lời thằng nhóc  bậy. Anh —”
Anh dừng  một lúc, định  gì đó nhưng dường như   hổ   nên lời.
Người đàn ông   khuôn mặt  , năm tháng dường như cũng đặc biệt ưu ái  .
Trà Đá Dịch Quán
  gương mặt hầu như   đổi của , khẽ cong môi :
“Thật    kết hôn với  khác cũng   mà.”
“Trừ em ,   từng nghĩ đến việc kết hôn với ai khác.”
Hai câu  vang lên cùng lúc.
Cả hai đều sững  vì lời của đối phương.
 phản ứng  , mỉm :
“Anh   thành giao ước với bố   , nên  cần  cố gắng vì gì nữa cả. Hơn nữa  còn trẻ, công việc bận rộn,   ở nhà giúp đỡ cũng  thôi.”
Sắc mặt Phó Cảnh càng lúc càng lạnh theo từng lời  .
Cuối cùng  nhịn  mà ngắt lời:
“Em trở về chỉ để  với  những lời  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-me-ruot-cua-phan-dien-ra-tay/chuong-08-xin-loi.html.]
Giọng  gấp gáp, ẩn ẩn mang theo chút uất ức.
Thế là  thu  nụ   mặt, ánh mắt rơi lên tấm chắn.
Cứ như   thể  xuyên qua để thấy Phó Tử An đang  phía .
“Tất nhiên  .”  khẽ đáp, ngừng một lát, “Phó Cảnh,   khiến con trai  chịu ấm ức.”
Đứa trẻ đó,  đầu mở miệng  gọi  là , ngoan ngoãn  bao.
Đứa trẻ đó, khi    giường bệnh, còn để  bóp mặt nó và  rằng sẽ cùng  chịu đau.
Đứa trẻ đó,  khi  c.h.ế.t còn ngoắc tay hứa sẽ gặp .
Sau khi  mất,  chịu đủ  ấm ức.
Mà    lấy một  để giãi bày.
Giọng  lạnh lùng mà đầy giận dữ:
“Anh  hứa sẽ chăm sóc nó thật .”
  Phó Cảnh là  lạnh lùng, dù  và  kết hôn bốn năm cũng chỉ sưởi ấm  phần nào khối băng .
  tưởng ít nhất vì đứa trẻ mang cùng huyết thống,  sẽ  đổi chút ít.
Chính lúc đó  mới chậm rãi nhớ  những lời hệ thống từng  về kết cục ban đầu của Phó Tử An:
— Không ai cứu nó.
— Cuối cùng c.h.ế.t trong cô độc vì chờ đợi quá lâu.
Cơn giận vô danh sôi trào trong lồng ngực,  trút   chỉ vì  đàn ông  mắt.
Phó Cảnh sững sờ  .
Dường như  giải thích điều gì, nhưng chỉ há miệng mà  thốt nên lời.
Cuối cùng đành gần như lúng túng  đầu .
“…Xin .”
Phó Cảnh khẽ ,  biện minh thêm gì.
Thế là giận dữ hóa thành bất lực.
 nhắc nhở:
“Người  nên xin    là .”
Phó Cảnh im lặng.