Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-05-30 22:37:20
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bỏ qua sự việc ngoài ý muốn này, bà cùng Ninh Hương tiếp tục đi đi dạo.

Đi dạo đến trước một quầy hàng bán câu đối xuân thì dừng lại, hai người ngồi xổm chọn hai câu đối, tính toán sẽ dán một cái lên trên cửa phòng làm bằng cỏ tranh của Vương Lệ Trân, một cái dán lên trên cửa phòng của Ninh Hương.

Chọn câu đối xong, hai người lại mua ít giấy đỏ, chuẩn bị về nhà cắt rồi dán lên song cửa sổ, như vậy vừa rẻ vừa đẹp lại còn tiết kiệm.

Lấy giấy đỏ và câu đối xong, hai người còn định mua ít pháo. Nhưng cũng không định mua quá nhiều pháo, chỉ mua một ít đợi đúng mười hai giờ đêm giao thừa, lấy ra cùng nhau đốt, nghe tiếng pháo vang cầu xin may mắn là được.

Tuy nhiên khi Vương Lệ Trân và Ninh Hương mua câu đối xong đứng lên rời khỏi quầy hàng, xoay người đi còn chưa được vài bước, hai người Giang Ngạn và Giang Nguyên chợt chắn trước mặt hai người các cô. Hai thằng nhóc đều đeo cặp xách màu vàng trên lưng, không cần nhìn cũng biết trong cặp chẳng có cuốn sách nào.

Ninh Hương không biết bọn họ có ý gì, dừng chân lại liếc mắt nhìn hai người họ một cái, sau đó lập tức bước qua người bọn họ rời đi. Kết quả là Giang Ngạn cùng Giang Nguyên không cho cô đi, vẫn chắn ngay trước mặt cô, không cho cô đi về phía trước.

Vương Lệ Trân không biết hai người họ, vừa rồi gặp qua cũng không chú ý tới hai thằng nhóc này, chỉ để ý Lý Quế Mai và Giang Hân. Không biết hai người bọn họ có ý gì, cho nên bà mở miệng hỏi: “Các cháu có chuyện gì sao?”

Giang Ngạn và Giang Nguyên không nhìn bà mà trực tiếp nói một câu: “Không liên quan đến bà, bà không cần phải hỏi.”

Ninh Hương không nhịn được lạnh lùng cười một tiếng, nhìn hai người họ nói: “Nói chuyện với người lớn phải lễ phép, đừng mở mồm ra là vô lễ.”

Trong tay Giang Ngạn là một cái ná cao su cũ, vẫy vẫy hai cái nói: “Cô không cần để ý tôi có lễ phép hay không, Ninh Hương à, tôi đến đây để nói cho cô biết, cha tôi đã vào nội thành tìm cho tôi một người mẹ kế, chỉ hai ngày nữa ông ấy sẽ dẫn mẹ kế về đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-99.html.]

Đến đây khiêu khích cô là để tìm cảm giác tồn tại sao? Ninh Hương cười một chút, giọng nói nghe có vẻ rất thành tâm: “Vậy thì chúc mừng các cậu, hy vọng mẹ kế mới trong nội thành của các cậu ở chung vui vẻ, người một nhà ở cùng với nhau, càng ngày càng hạnh phúc.”

Giang Ngạn cười đến đắc ý, nói: “Thế nào? Trong lòng cô có cảm thấy khó chịu không? Có phải đã bắt đầu hối hận rồi không?”

Ninh Hương lười không thèm chấp nhặt với thằng bé, có chút không biết nói gì cười: “Tôi có gì mà phải hối hận hả?”

Trên thế giới này còn cái gì thoải mái hơn việc vứt bỏ mấy tên đàn ông cặn bã, không cần bị chúng lôi kéo để sống, càng có làm khiến cho thể xác và tinh thần người ta thoải mái? Kiếp này hay kiếp sau hay kiếp sau nữa nữa, cô sẽ không bao giờ hối hận vì đã rời khỏi đám người nhà họ Giang.

Giang Ngạn lại nói: “Tất nhiên là cha tôi tìm được vợ trong nội thành, còn cô thì không thể gả đi. Không ai muốn cô, cha tôi lại càng không muốn tái hợp lại với cô, cô không hối hận thì còn ai hối hận?”

Ninh Hương không được như thằng bé mong muốn, chỉ nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Giang Ngạn, nhìn thấy thằng bé bắt đầu có chỗ mất tự nhiên, cô mới mở miệng nói: “Nửa năm nay các cậu đều không được ăn no sao? Nhìn qua có vẻ gầy đi một vòng, vừa đen vừa gầy, giống như ăn xin.”

Nói xong giơ một ngón tay miết một góc gáo của Giang Ngạn và Giang Nguyên, giọng nói trở nên cường điệu, ghét bỏ nói: “Ai dà, cho dù ăn không đủ no, quần áo cũng không thèm giặt, nhìn xem bẩn thành cái gì rồi, làm sao mà vẫn có thể mặc ra đường được? Nếu tôi không quen các cậu, lúc đi ngang qua, tôi còn nghĩ là sao lại có đứa bé ăn mày chạy đến đây. Cậu nói xem làm gì có ai nghĩ rằng, đây lại là con trai trưởng của giám đốc xí nghiệp lớn chứ, quá xấu hổ...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Quả thật mấy tháng nay Giang Ngạn và Giang Nguyên ăn không đủ no, quần áo cũng không giặt, bởi vì căn bản không ai giúp bọn họ giặt, cẳng tay cẳng chân già yếu của Lý Quế Mai lừa được bao nhiêu thì lừa, lấy đứa trẻ c.h.ế.t đói ra làm chuẩn mực cho bọn họ.

Nửa ngày nữa là đến Tết, nhà thằng bé đã biến thành bãi rác, quần áo, giày vứt lung tung, ăn uống bừa bãi khắp nơi, đồ đạc bừa bộn, hôi hám! Có đôi khi gà mái còn chạy đến đầu giường để ỉa!

Có một tối Giang Ngạn và Giang Nguyên lên giường đi ngủ, trực tiếp nằm lên cứt gà, suýt chút nữa ngất đi!

Bây giờ nghe Ninh Hương nói những lời này, hai người bọn họ lập tức liền cảm thấy bị chọc đúng chỗ đau, mặt lúc đỏ lúc trắng. Giang Ngạn gồng người nắm c.h.ặ.t t.a.y nín thở, sau đó nghiêm mặt quát Ninh Hương: “Cô mới xấu hổ ấy!”

Loading...