Tiếp đó Ninh Lan không nói thêm câu nào nữa, chỉ nghe Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên liên miên lải nhải tẩy não cho cô ấy. Nói chị gái nhà ai giúp em trai xây nhà, chị gái nhà ai dùng tiền cho em mình cưới vợ, cuộc sống nhà bọn họ ngày càng trở nên tốt hơn, khiến cho người khác hâm mộ.
Ninh Lan im lặng, nhưng trong lòng cô ấy lại nghĩ muốn nói—— nhà muốn chị gái xây giúp, cưới vợ cũng muốn chị gái giúp đỡ, chẳng lẽ mấy đứa em trai trong nhà bọn họ c.h.ế.t cũng không phải thở dốc sao? Vậy mấy người đó sinh con xong có phải cũng bắt chị gái mình nuôi giúp luôn hay không?
Đương nhiên những lời này cô ấy đều không nói ra, nói ra có lẽ lại bị đánh.
Ninh Lan nghe những này như con ruồi vo ve bay loạn. Cô ấy im lặng ăn cơm xong, lại giúp Hồ Tú Liên rửa chén bát, sau đó rửa mặt rồi về nhà đi ngủ. Thực ra Ninh Lan không ngủ được, cô ấy nằm trên giường giống như cương thi.
Ninh Lan nằm nhìn cọc gỗ xà nhà trên đỉnh đầu, mái ngói màu xám đậm, cô ấy rất muốn —— chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi là cô ấy có thể ở lại trong thành phố làm giáo viên, có thể hoàn toàn rời khỏi cái thôn rách nát này, không cần bị bất cứ người nào ép bức bức trói buộc mình nữa.
Chỉ thiếu một chút đó thôi là cô ấy đã thành người có hộ khẩu trong thành phố rồi!
Cơ thể cô ấy cứng đờ, vẻ mặt suy nghĩ một lúc, chuyện gì cũng nghĩ. Nghĩ lại ngày đó cô ấy bị Ninh Hương đẩy xuống sông, phải bò lên từ trong dòng nước sông lạnh buốt, Ninh Lan đột nhiên lật người từ trên giường ngồi dậy, xuống giường cầm lấy cái túi cũ mình đã giặt đến trắng bệnh, móc ra một cái ví tiền từ bên trong.
Cái ví tiền này là Ninh Hương làm cho cô ấy, hai mặt đều thêu hoa lan, thợ khéo tay vô cùng tinh tế, mỗi lá cây sinh động trông như thật.
Cầm trong tay xem một lúc, viền mắt Ninh Lan từ từ đỏ ửng, sau đó cô ấy đứng dậy đi tìm cái kéo. Sau khi trở về, Ninh Lan liền ngồi xuống cạnh giường, nghiêm túc cắn răng hít sâu một hơi, không hề do dự thoáng cái đã dùng kéo cắt nát túi tiền trong tay mình.
Cắt xong, cô ấy ném hết tất cả mảnh vụn và kéo xuống đất, sau đó nằm xuống giường, trùm chăn lên che kín đầu.
Ánh trăng mùa đông chiếu vào phòng, phủ một tầng ánh sáng lạnh lẽo xuống đống vải vụn của chiếc ví giờ đã rách nát.
Mấy ngày trước giao thừa, Ninh Hương cùng Vương Lệ Trân đã may quần áo cho lẫn nhau. Từ cắt đến thêu hoa rồi đến may đều tự mình làm từng tí một. Quần áo thử lên người cũng đều rất vừa vặn lại còn tôn lên được khí chất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-97.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Lệ Trân đã lâu không còn may quần áo với giày dép các thứ, nhìn thấy Ninh Hương mặc quần áo bà ấy làm, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng ấm áp, kéo Ninh Hương đến trước mặt ngắm trái ngắm phải cũng không thấy thỏa mãn.
Nhìn một lúc, Vương Lệ Trân cười nói: “Thật là đẹp.”
Ninh Hương quay người lại cười: “Do tay nghề của bà tốt đó ạ.”
Vương Lệ Trân giải thích nói: “Bà không phải nói quần áo, mà là cháu.”
Cả người đều đẹp, làn da trắng mịn màng có thể nhéo ra nước, ngũ quan tinh xảo thanh tú, trên khuôn mặt phảng phất nét ngây thơ đặc biệt chỉ có ở cô gái mười chín tuổi. Tay cũng rất đẹp, ngón tay thon dài nhỏ nhắn, lúc cầm kim trông vô cùng đẹp.
Một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi như vậy, ai cưới được cô chẳng phải rất là có phúc sao?
Nghĩ vậy, Vương Lệ Trân lại hỏi Ninh Hương: “A Hương này, con ly hôn cũng đã hơn nửa năm, một thời gian nữa sẽ phải tìm hiểu đối tượng khác, lần này định tìm người đàn ông như thế nào?”
Nói đến tìm đối tượng, Ninh Hương không có chút hứng thú nào, cười cười một chút nói: “Cái này, con đã chán ngấy cuộc sống sau khi kết hôn rồi, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này. Vẫn là một mình tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, không ràng buộc, lại thoải mái.”
Thực ra ở chung lâu như vậy, Vương Lệ Trân cũng đã nhìn ra, Ninh Hương không phải loại người không thể sống thiếu đàn ông. Ngược lại, sau khi cô ly hôn với người chồng trước của mình, càng sống tốt hơn, thoải mái hơn.
Hai người ở bên nhau một thời gian dài, cho tới bây giờ Vương Lệ Trân cũng chưa từng nghe Ninh Hương nói đến chuyện tìm đối tượng để yêu đương. Mỗi ngày cô không phải đọc sách, thì là học thêu thùa để kiếm sống, căn bản không rảnh la hét linh tinh.
Vương Lệ Trân cũng hiểu phụ nữ ly hôn với chồng một nửa số đó đều không ổn, chính bà là một ví dụ rõ ràng. Nhưng bây giờ nhìn Ninh Hương như vậy, bà lại cảm thấy được, đại loại là một người sống có phép tắc, tốt hay không là phụ thuộc vào chính mình.
Nghĩ đến đây, bà cười một cái, tiếp lời Ninh Hương nói: “Được, chúng ta cùng kết bạn.”