Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 96

Cập nhật lúc: 2025-05-30 22:37:13
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không nói đến Ninh Hương nữa, Hồ Tú Liên lại đem đề tài câu chuyện kéo về trên người Ninh Lan: “Bắt đầu từ ngày mai, mày đi làm việc với tao, đừng có ở nhà ngây ngô nữa. Mày không tìm được việc làm, vậy thì đi làm việc kiếm công điểm.”

Bây giờ Ninh Lan mới mười bảy, lấy chồng thì vẫn còn sớm nên để cô ấy ở nhà làm việc thêm một năm nữa.

Nghe bà nói như thế, Ninh Lan rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, thay đổi sắc mặt nhìn Hồ Tú Liên —— Tay chân cô ấy tinh tế mềm mại thế này, từ nhỏ đến lớn bởi vì đi học nên chưa từng làm qua gì việc nặng nhọc. Lao động ở trường học cũng không nặng, cô ấy đi làm công thì làm cái gì?

Làm công kiếm sống đều rất nặng nhọc, không nói tới chuyện dầm mưa dãi nắng, gió thổi sương giá, còn phải có sức lực. Đặc biệt bây giờ là mùa đông, tất cả mọi người trong các đại đội đều đang làm các loại công trình xây dựng cơ bản như đánh đập, sửa chữa đường sông, thu dọn bãi sông,v.v… tất cả đều là công việc chân tay.

Hơn nữa gần đây trong thôn liên tục khuyến khích nói qua chuyện muốn Tết xuân cũng có cách mạng hóa, vì thế có khả năng ăn Tết cũng sẽ không được nghỉ ngơi, mỗi ngày đều phải đi làm công. Đương nhiên, mỗi một ngày công sẽ ghi lại công điểm ngày đó, không làm thì sẽ không có.

Hơi do dự một chút, Ninh Lan mở miệng nhỏ giọng nói: “Con. . . . . . Không muốn đi.”

Sắc mặt Hồ Tú Liên lại chìm xuống: “Vậy mày muốn làm gì?”

Ninh Lan nhai cơm tẻ không nói chuyện.

Hồ Tú Liên lại nói: “Mày có bản lĩnh như chị cả mày thì mày cũng đi làm nghề thêu đi, gió thổi không tới mặt mưa xối không đến người. Còn nếu mày có khả năng hơn nữa, vậy đi tới đơn vị chính thức tìm lớp học, tự tìm cho mình một công ăn việc làm ổn định. Bọn tao cũng vui vẻ, mà lương cao còn có mặt mũi. Mày trước nhất không làm được nghề thêu, thứ hai không tìm được một công việc đàng hoàng, nếu không đi đội sản xuất kiếm công điểm, mày nghĩ xem mày định đi làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-96.html.]

Ninh Lan nuốt cơm tẻ xuống, cắn môi vẫn không nói chuyện.

Hồ Tú Liên nhìn bộ dạng như người c.h.ế.t của cô ấy thì càng không chịu nổi, bà ấy cằn nhằn gay gắt: “Tao đã nói không cho mày đi học từ lâu rồi, không cho đi học, mày học hành nhiều năm như vậy có tác dụng gì không? Cuối cùng không phải lại quay về quê trồng trọt hay sao? Loại mày vài năm nữa cũng phải lấy chồng sinh con cho người ta? Nếu như mày giống chị mày, từ nhỏ đã để ở nhà kiếm tiền thì giờ đã kiếm được bao nhiêu tiền cho nhà mình rồi biết không? Bây giờ một đồng tiền cũng không kiếm ra được, còn phải mất nhiều tiền vào mày như vậy, toàn mất tiền vào mày! Mày không muốn làm việc, chẳng lẽ muốn tao phải nuôi đứa bất tài như mày trong nhà hay sao? Mày nghĩ thật là tốt quá!”

Ninh Lan càng nghe càng bực đến thở không ra hơi, nửa ngày sau mới nhỏ giọng nói: “Con không cần hai người phải nuôi con. Con ở nhà cho gà cho heo ăn, còn làm việc nhà nữa. Một năm một con lợn có thể kiếm được hơn một trăm, trứng gà mỗi tháng đều có thể đổi ra thành tiền, con cũng không ăn nhiều, đủ nuôi sống bản thân con.”

Hai mắt Hồ Tú Liên lập tức trừng lên: “À, mày nuôi sống chính mày là được rồi sao? Mày ăn trong nhà dùng trong nhà, chỉ cần nuôi heo nuôi gà cho chúng ăn là đủ rồi? Tao phí nhiều tiền cho mày đi học như vậy, để cho mày trở về nuôi gà cho heo ăn? Là tao không biết hưởng phúc hay là cha mày không biết hưởng phúc, bọn tao đều ở nhà nuôi heo nuôi gà không được sao? Ninh Ba Ninh Dương không cần đi học không cần cưới vợ, mày nói xem có được không?”

Ninh Lan mím miệng, đánh bạo nói: “Ninh Ba Ninh Dương cũng không phải do con sinh, dựa vào đâu mà con phải nuôi chứ?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kết quả đúng như cô ấy dự đoán, Ninh Lan vừa thốt ra lời này xong, Ninh Kim Sinh lập tức giơ đũa lên muốn vụt cô ấy, cùng lúc trong miệng ông còn mắng một câu: “Đồ không có lương tâm! Đó là em trai mày đấy!”

Ninh Lan bị dọa đến mức lập tức ôm lấy đầu, đem mặt mình chôn thật sâu xuống, cô ấy ngồi yên động cũng không dám động một lúc.

Nhìn Ninh Lan như vậy, đũa trong tay Ninh Kim Sinh cũng không vụt xuống nữa, ông thu đũa lại tiếp tục ăn cơm, trong miệng lại nói: “Ninh Lan mày nghe tao nói cho rõ đây, Ninh Ba và Ninh Dương còn nhỏ, mày làm chị thì phải có trách nhiệm với chúng nó! Bây giờ mày đã tốt nghiệp cấp ba, không phải trẻ con nữa, cho mày đi học né tránh nhiều năm như vậy thế là đủ rồi !”

Nhìn chiếc đũa không hạ xuống, Ninh Lan chầm chậm ổn định lại hơi thở rồi mới buông tay ra. Cô ấy thật sự hận muốn chết, nhưng hận vì không tìm được lối ra. Ninh Lan không có cách khác, một câu cô ấy cũng không dám nói ra nữa.

Loading...