Vành mắt Ninh Lan đỏ bừng, cô ấy nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên, phút chốc trong ánh mắt ấy thậm chí còn sinh ra thù hận. Trước đây lúc Ninh Hương còn ở nhà, cô ấy vẫn cảm thấy mình và Ninh Ba Ninh Dương không khác gì nhau. Trải qua lần này mới biết, cô ấy còn không bằng một sợi tóc của Ninh Ba và Ninh Dương.
Trước đây Ninh Lan chưa bao giờ gặp chuyện gì đặc biệt khó xử, bởi vì trên đầu luôn có Ninh Hương gánh vác cho cô ấy, giúp cô ấy giải quyết vấn đề, để Ninh Lan có thể hưởng thụ sự đãi ngộ giống như Ninh Ba và Ninh Dương. Vì thế cô ấy thật sự cho rằng mình cũng giống như Ninh Ba và Ninh Dương.
Mà trong lúc cô ấy cảm thấy mình không khác gì Ninh Ba và Ninh Dương, lại chưa bao giờ nghĩ tới, tại sao Ninh Hương lại không giống ba người bọn họ, tại sao chị ấy lại giống Ninh Kim Sinh với Hồ Tú Liên, mỗi ngày đều cực khổ làm lụng kiếm tiền, nuôi cô ấy và Ninh Ba Ninh Dương. Khi đó cô ấy cho rằng đây là chuyện đương nhiên nên an tâm hưởng thụ tất cả những thứ này, vẫn cảm thấy đó là việc Ninh Hương phải làm, chưa từng cảm thấy có bất kỳ vấn đề.
Bây giờ Ninh Hương đã đoạn tuyệt với người nhà, không hề giúp đỡ trong nhà dù chỉ một chút, Ninh Kim Sinh và Hồ Tú Liên bèn đem tất cả áp lực ném lên người cô ấy.
Trong nháy mắt Ninh Lan không thể chịu nổi, trong đầu cô ấy chỉ chứa đầy ba chữ —— dựa vào đâu?
Tất cả tiền trong nhà đều là của Ninh Ba Ninh Dương, cô ấy không thể dùng một đồng trong nhà, cho dù có thực sự cần. Không những không thể dùng, Ninh Lan còn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền mang về nhà, đến việc tích góp tiền cho Ninh Ba Ninh Dương đi học, đi làm rồi cưới vợ, nếu không thì cô ấy chính là đồ sói trắng mắt không có lương tâm, rốt cuộc dựa vào cái gì chứ?
Trong lòng ức đến mức thở không ra hơi, Ninh Lan cứ đứng bất động ở đó, vành mắt đỏ ửng. Có điều chỗ vừa bị đánh trên đùi bởi vì quá đau nên hơi cong lại, còn sợ gậy nhóm lửa lại vung tới nên cô ấy không dám đứng thẳng người.
Hồ Tú Liên đánh cũng mệt rồi, bà đánh đến tê hết cả tay. Nhìn thấy Ninh Lan không cãi lại nữa, bà mới thở hổn hển xoay người lại đi ra sau bếp ngồi xuống, cả người không còn hơi sức, mắng tới khản cả cổ họng, giờ mệt đến nói không nói nổi.
Ninh Ba Ninh Dương cực kì chính nghĩa, hai đứa đều cảm thấy mình vừa làm được một chuyện tốt. Thời đại này khuyến khích tố giác vạch trần, cho dù có là chị gái, chỉ cần chúng nó biết thì phải tố giác, nhất định không thể để cho người xấu tránh khỏi trừng phạt được!
Ninh Kim Sinh ngồi ở bên cạnh bàn nhìn chòng chọc Ninh Lan, ánh mắt ông như hai con d.a.o găm đang lăng trì trên người cô ấy. Ông cũng tức giận đến mức n.g.ự.c suýt nổ tung, lúc này đang nhìn Ninh Lan nói: “Mày đã là người lớn, cũng nên gánh vác trách nhiệm trong nhà, chứ không phải còn đưa tay đòi tiền, không cho còn dám lén lút ăn trộm! Nói mày mấy câu, đánh mày vài cái mà mày còn cãi lại không chịu nghe lời! Nói ra lời vô lý như vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-93.html.]
Ninh Lan dịch chuyển ánh mắt nhìn lướt qua ông một cái, cô ấy sợ lại phải chịu đòn tiếp nên không lên tiếng nói chuyện nữa. Cô ấy mở miệng tất nhiên là phải tranh luận, nếu không tranh luận thì căn bản cô ấy cũng không có gì để nói.
Ninh Lan không dám lại nói chuyện tranh luận nữa, cô ấy cũng không dám nổi giận rời nhà trốn đi, vì thế sau khi đứng đó một lúc, Ninh Lan vẫn trở lại nhà bếp đi múc thức ăn cho heo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Gương mặt cô ấy vẫn còn nguyên dấu tay đang đỏ ửng, hai chân đau đến nỗi giờ còn run run, nhưng Ninh Lan vẫn kiên trì múc thức ăn cho heo, sau đó cắn răng ôm đi ra ngoài.
Chờ sau khi cô ấy rời khỏi đây, Hồ Tú Liên ngồi ở sau bếp thở nhẹ một hơi nói: “Nuôi hai đứa con gái, không một đứa nào tử tế.”
Ninh Kim Sinh mở miệng nói: “Bà nuôi dạy chúng mà bà còn có mặt mũi ngồi đây nói!”
Hồ Tú Liên lại bị mắng đến không cãi lại được, giống như việc nuôi dạy con cái tốt hay không, tất cả đều là trách nhiệm của một mình bà vậy. Hai đứa con gái đều không dạy dỗ tốt, bà thật sự đem trách nhiệm này ôm vào người mình.
Kết quả lúc này Ninh Dương chợt nhô ra nói một câu: “Dạy không tốt, lỗi của cha.”
Nghe thằng bé nói như thế, khóe miệng Hồ Tú Liên không nhịn được nhếch lên, suýt chút nữa bật cười. Kết quả Ninh Kim Sinh trừng mắt lên, nhìn chằm chằm Ninh Dương trách mắng: “Đồ khỉ, mày nói cái gì đấy? Có tin ông đây quất cả mày hay không?”
Ninh Dương vội vã mím môi ngậm miệng lại, không nói nữa.
Khi nãy Ninh Lan vừa mới bị đánh xong, thằng bé tin Ninh Kim Sinh thật sự sẽ đánh thằng bé thật, hơn nữa còn đánh rất đau.