Bình thường trứng gà trong nhà Ninh Lan đều được Hồ Tú Liên tự đi tới ổ gà lấy, bà không cho người khác lấy vì sợ bọn họ đụng vào hỏng mất. Ninh Lan thực sự không biết tìm cách nào kiếm tiền, bèn nghĩ tới việc lén cầm trứng gà trong nhà đi đổi tiền. Cô ấy còn cầm cả lương thực đổi đi đổi phiếu lương thực.
Gà nhà cô ấy mỗi lần đẻ trứng số lượng đều không giống nhau, có lúc nhiều hơn mấy quả, có lúc lại thiếu mấy quả. Ninh Lan cứ nghĩ rằng mỗi ngày cô ấy lén lút lấy một hai quả, Hồ Tú Liên căn bản sẽ không nghi ngờ. Nhưng ai biết, bà lại phát hiện ra được.
Có điều may mắn là, Hồ Tú Liên lại nghi ngờ Triệu Thái Tú. Chuyện này không có chứng cứ, chỉ cần Ninh Lan không nói ra, sẽ không ai biết là cô ấy làm, Triệu Thái Tú sẽ phải cõng cái nồi này trên lưng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dù sao Triệu Thái Tú vốn là người có vấn đề, mọi người đều biết tay chân bà ta không sạch sẽ, vì vậy bà ta gánh cái nồi này trên lưng cũng không tính là oan ức.
Ninh Lan theo bản năng đút hai tay mình vào sâu trong ống tay áo, lại nghe những người khác mồm năm miệng mười khuyên Hồ Tú Liên một lượt, còn mình nín thở không nói nữa. Đợi đến lúc gần tới giờ bọn họ phải về nhà làm cơm, mọi người mới từ từ giải tán.
Được nhiều người khuyên nhủ trong suốt thời gian dài như vậy, tâm trạng của Hồ Tú Liên coi như cũng khá hơn một chút. Bà cầm mái tóc vấn qua quýt lại, trên trán, mũi và cổ đầy vết thương, hai mắt đỏ hồng bắt đầu đun thức ăn cho heo và nấu cơm tối.
Ninh Lan vẫn không nói chuyện, chỉ ở bên cạnh chịu khó giúp đỡ bà.
Hồ Tú Liên bận rộn một lúc lại tức giận, bắt đầu mắng, càu nhàu nói bà sẽ không để yên, sau đó không phải nguyền rủa người c.h.ế.t sớm thì cũng nguyền rủa cả nhà người ta c.h.ế.t hết.
Ninh Lan nghe bà nói mà thấy sau lưng từng trận lạnh cả người, giống như Hồ Tú Liên đang trù yểu cả nhà mình vậy.
Lúc Ninh Ba và Ninh Dương từ bên ngoài trở về, nhìn thấy mặt mẹ bọn họ đầy vết thương, còn biết quan tâm chạy tới hỏi: “Mẹ ơi, mặt với cổ mẹ bị làm sao vậy? Hay mẹ bị mèo hoang cào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-91.html.]
Hồ Tú Liên lườm hai người bọn họ một cái, tức giận nói: “Bị chó cào!”
Ninh Ba Ninh Dương còn chưa kịp nói gì thì đúng lúc Ninh Kim Sinh về đến nhà. Ông quay đầu nhìn thấy mặt Hồ Tú Liên, trong lòng kìm nén một hơi, lát sau mới lên tiếng nói: “Bà còn ngại người trong nhà chưa đủ mất mặt đúng không? Tôi chúc mừng bà! Bà lại nổi tiếng nữa rồi!”
Hồ Tú Liên không nghĩ tới trong nhà mất trứng gà, chính mình lại bị Triệu Thái Tú đánh cho một trận, bây giờ Ninh Kim Sinh về nhà còn quở mắng bà. Tâm tình bà nhất thời kích động, nhìn Ninh Kim Sinh bực bội nói: “Tại bà ta lén ăn trộm trứng gà nhà chúng ta.”
Ninh Kim Sinh ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm Hồ Tú Liên tức giận nói: “Chứng cớ đâu? Bà lấy chứng cứ ra đây! Từ sáng đến tối cứ nghi thần nghi quỷ, bây giờ vào mùa đông nên gà đẻ trứng ít, bà không biết hay sao?”
Hồ Tú Liên tức giận đến mức muốn nổ tung: “Tôi bao bọc ổ gà bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng, một chút gió lạnh cũng không để lọt vào, ông nói xem tôi làm vậy là vì cái gì? Không phải vì mỗi ngày có thể thêm được mấy quả trứng gà hay sao! Trước kia số trứng đều hợp lý, mấy ngày gần đây đếm số lượng cũng ăn khớp, chỉ có giữa tháng này mới bất thường. Nếu không phải có người trộm, tôi sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u cho ông xem!”
Ninh Kim Sinh vẫn nói: “Bà có chứng cứ không? Bà không có mà bà nói người ta ăn trộm thì đó là nói oan cho người ta! Bây giờ thì hay rồi phải không, toàn bộ đại đội đều đem chuyện bà với Triệu Thái Tú kéo tóc nhau ra nói. Bà nuôi được đứa con gái thật tốt, ầm ĩ ly hôn vứt hết mặt mũi trong nhà còn chưa nhặt về được đây, bây giờ lại tới bà vội vàng làm trò cười cho người ta xem, ầm ĩ làm trò tới nghiện luôn rồi đúng không?”
Hồ Tú Liên tức giận đến nghiến răng, lại cảm thấy ngày hôm nay bà đúng là mất hết mặt mũi. Sự việc ầm ĩ lớn như vậy, toàn bộ người trong đại đội đều biết hết rồi. Từ sau khi Ninh Hương ly hôn, ngoại trừ lúc làm việc ra bà đều không hề đi ra ngoài, hiện tại lại càng không có mặt mũi đi ra ngoài.
Mất hết mặt mũi!
Đừng nhìn những người tới xem náo nhiệt kia đều kéo tới khuyên can, nhưng sau lưng ai nấy đều khua môi múa mép nói huyên thuyên. Còn có mấy người mặt mũi đê tiện, ngay trước mặt mình thì cười hì hì hỏi cái này cái kia, lấy giọng điệu nói việc nhà, thực ra cũng đều muốn người ta cảm thấy khó chịu.
Trong lòng đuối lý, Hồ Tú Liên cắn răng không lên tiếng nữa, kết quả Ninh Ba đột nhiên giơ tay lên như đang trả lời vấn đề ở trường học, thằng bé mở miệng nói rất lưu loát: “Báo cáo! Con muốn tố giác, con biết là ai ăn trộm trứng gà!”