Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 90

Cập nhật lúc: 2025-05-30 22:36:59
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài cửa nhà họ Ninh, người tới xem náo nhiệt khó khăn lắm mới tách được Hồ Tú Liên và Triệu Thái Tú ra. Lúc chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ là Hồng Đào nghe được tin tức chạy từ trong nhà chạy tới, bọn họ đã được mọi người can ngăn kéo về nhà từng người.

Chị ấy đành phải chạy đến từng nhà hoà giải ——”

Hàng xóm láng giềng với nhau, hai người làm cái gì vậy hả?”

“Có chuyện gì thì từ từ nói không được hay sao mà còn động tay luôn rồi? Hai người muốn làm trò cười cho người ta hay sao?”

“Có câu nói anh em xa không bằng láng giềng gần, cúi đầu không gặp gẩng đầu gặp, còn phải làm hàng xóm cả đời đấy. . . . . .”

Hai mắt Hồ Tú Liên đỏ hồng, mái tóc bà rối loạn chẳng khác nào rơm rạ, cái dây buộc tóc bị kéo xuống đã rơi rớt từ lâu. Tóc bị kéo khiến cả mảng da đầu Hồ Tú Liên đau rát, bà dùng mũi hít mạnh một hơi nói: “Tại bà ta lén ăn trộm trứng gà nhà tôi!”

Hồng Đào nhìn bà: “Thím, cháu vừa thay thím hỏi lại cẩn thận, thím Thái Tú nói rồi, thím ấy không hề tới nhà thím lấy trứng gà mà. Hơn nữa gà cũng giống như người vậy, nếu chúng ăn không ngon hoặc tinh thần không tốt, số lần đẻ trứng ít đi cũng là chuyện bình thường, đúng không?”

Hồ Tú Liên vẫn hít mũi, nói: “Bà ta nói không lấy thì cháu tin ngay hay sao? Nhân phẩm bà ta ra sao, trong thôn chúng ta có người nào không biết? Vì để cho gà đẻ thêm vài quả trứng, mấy người có biết tôi phải mất bao nhiêu công sức không? Mấy tầng rơm rạ phủ lên, còn lấy vải bông làm rèm che chắn, để bên trong ổ gà thật ấm áp. Một ngày khó khăn lắm mới có thể đẻ được tầm bốn, năm, sáu quả trứng. Một hai ngày thiếu vài lần thì tôi không nói gì, nhưng đã hơn một tháng, mỗi ngày càng ít hơn. Một tháng qua ít hơn trước kia rất nhiều. Sau đó mấy ngày gần đây, đột nhiên lại tăng lên như bình thường, cháu nói nếu không phải bà ta trộm thì là ai?”

Hồng Đào đè thấp giọng mình xuống: “Thím, chúng ta lùi vạn bước mà nói, cho dù thực sự là thím ấy, nhưng thím cũng chưa bắt được người ta phạm tội, không có chứng cứ thì không thể nói như vậy được.”

Hồ Tú Liên đâu quan tâm tới chuyện này: “Đúng là thím muốn mắng bà ta đó, không làm vậy cơn giận trong lòng thím không trút ra được!”

Hồng Đào nhìn bà: “Mắng xong rồi, đánh cũng đánh xong rồi, bây giờ thím đã trút được giận chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-90.html.]

Nhắc tới chuyện này, Hồ Tú Liên càng bực bội thêm, bởi vì bà không đánh lại được Triệu Thái Tú, trái lại trên người bà còn bị nhiều vết thương nặng hơn, tóc cũng bị kéo rồi. Trong lòng vô cùng không thoải mái, bà “Ôi” một tiếng kêu lên, lại bịt mắt khóc, kêu gào nói ông trời bất công.

Hồng Đào và mấy người phụ nữ khác khuyên nhủ bà một lúc lâu mới được, sau đó lại trấn an bà, nói bà là người rộng lượng gì gì đó.

Buổi chiều Ninh Lan đi ra ngoài lấy rau cho heo, không biết trong nhà mình đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Lúc cô ấy vác giỏ cỏ heo về đến nhà, nhìn thấy rất nhiều người đang vây quanh mẹ mình, còn đang khuyên mẹ cô ấy đừng buồn nữa.

Ninh Lan nhìn mà không hiểu đã xảy ra chuyện gì, bèn để giỏ xuống lại gần hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

Nhìn thấy Ninh Lan trở về, Hồng Đào vội vàng nhìn cô ấy ngoắc ngoắc tay, kéo cô ấy tới trước mặt Hồ Tú Liên, nhỏ giọng nói: “Mẹ em với thím Thái Tú vừa mới đánh nhau một trận, còn kéo nhau rụng cả tóc. Em nhanh tới khuyên nhủ mẹ đi.”

Ninh Lan đưa tay vỗ vỗ lưng Hồ Tú Liên an ủi bà: “Đang yên lành mẹ đi đánh nhau làm gì chứ?”

Hồ Tú Liên mở miệng nói: “Bà ta lén ăn trộm trứng gà nhà mình.”

Nghe thấy ba chữ “ăn trộm trứng gà”, tay Ninh Lan bỗng nhiên dừng lại, bàn tay đặt trên lưng Hồ Tú Liên không khống chế được mà khẽ run lên. Nhưng cô ấy phản ứng rất nhanh, vội vã thu tay lại vào trong áo.

Tim Ninh Lan đập thình thịch, trong cổ họng khô khốc, nhưng cô ấy vẫn mở miệng hỏi một câu: “Không thể nào?”

Giọng Hồ Tú Liên khàn khàn, tràn ngập giọng mũi nói: “Sao lại không thể chứ? Ngoại trừ Triệu Thái Tú, còn ai có thể làm ra được loại chuyện thất đức này? Không cần phải nói, nhất định là bà ta. Cho dù bà ta không thừa nhận mẹ cũng biết.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Lan cố gắng đè lên trái tim đang đập dồn dập của mình lại, siết chặt ngón tay, ổn định hơi thở hỏi lại: “Tại sao mẹ lại nói bà ấy ăn trộm trứng gà?”

Hồ Tú Liên lập tức kể lại một lượt quá trình từ lúc bà phát hiện có chuyện không bình thường cho Ninh Lan nghe. Ninh Lan nghe bà nói mà cả người ứa ra mồ hôi, cô ấy cảm giác được trên gáy mình đều là mồ hôi, lòng bàn tay vì bị siết chặt càng thêm ướt sũng.

Loading...