Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:48
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này đi theo tới hiện trường náo nhiệt, bà ấy cũng là trạng thái này. Dù là bên cạnh có người vì Hồ Tú Liên và Triệu Thái Tú đá chân túm tóc nhau mà vụng trộm cười, bà ấy đều là mặt không biểu tình, giống như thân gỗ mục hình người vậy.

Đương nhiên người đến xem náo nhiệt cũng không hoàn toàn là vây xem, ở bên cạnh đều đi đến khuyên can, nói bà con hàng xóm đừng đến nỗi này, về sau cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cần phải giúp đỡ lẫn nhau sống qua ngày chứ.

Kết quả càng khuyên Hồ Tú Liên và Triệu Thái Tú đánh càng hăng, tát một cái đ.ấ.m một cái, toàn bộ đều phát huy hết sức lực mà chào hỏi vào mặt vào đầu đối phương, miệng thì mắng chửi bậy bạ, không phải “đồ hôi thối” thì chính là “mẹ kiếp”, hoặc là “tao c.h.é.m mày hàng ngàn đao”, “người đàn bà trứng vịt muối xanh này cút đi giùm cái”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Trân đứng ở bên cạnh người xem náo nhiệt, nghe một hồi cũng rõ nguyên do. Hoá ra là Hồ Tú Liên nói là một tháng qua, mỗi ngày nhà bà đều ít đi mấy quả trứng gà. Lúc đầu bà còn tưởng rằng gà đẻ ít trứng đi, gần đây phát hiện lại bình thường.

Như vậy rõ ràng không phải có người trộm sao?

Bà tức lên ở trong nhà mắng, mắng người đáng bị c.h.é.m ngàn đao nào đến nhà bà ăn trộm trứng gà, nói cái gì mà trong nhà nghèo đến điên rồi, đến cả trứng gà cũng muốn trộm của nhà người khác, trộm về ăn bị nghẹn chết, kiếp sau đầu thai vào chuồng heo!

Lúc đầu mắng còn bình thường, về sau có thể do mắng hăng say nên liền nói gần nói xa nói là người ở nhà bên cạnh trộm, chính là chỉ Triệu Thái Tú. Triệu Thái Tú nghe được, làm sao nhịn được cơn tức này, thế là chống nạnh mắng nhau với Hồ Tú Liên.

Sau đó mắng một hồi, ai cũng mắng không phục ai, cơn tức càng mắng càng lớn liền trực tiếp động tay.

Hiện tại đánh đến mức gọi là một trận túi bụi, sau đó chợt nghe Hồ Tú Liên hét thảm một tiếng, Triệu Thái Tú thế mà lại túm tóc bà kéo mạnh. Người bên cạnh thật sự bị hù dọa, mấy người khác lại vội vàng đi đến giữ hai người lại.

Thế này nếu lại không giữ chặt, chưa biết chừng thật sự c.h.ế.t người đó!

Vương Lệ Trân thì dù thế nào cũng không xen vào, tất cả chuyện trong thôn bà ấy đều không tham gia vào. Nhìn người bên cạnh cũng không xem náo nhiệt mà đi đến khuyên can đi, bà ấy yên lặng quay người rời đi, trực tiếp đi về nhà.

Ninh Hương vẫn ngồi dưới ánh mặt trời may vá, nhìn thấy Vương Lệ Trân trở về, thuận miệng hỏi một câu: “Đi lâu như vậy sao?”

Vương Lệ Trân nhìn Ninh Hương nhiều hơn chút: “Đi xem náo nhiệt.”

Ninh Hương vẫn thuận miệng hỏi: “Lại là nhà ai làm gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-89.html.]

Vương Lệ Trân hắng giọng một cái: “Mẹ cháu đánh nhau với Triệu Thái Tú, mặt hai người bị cào xước, tóc mẹ cháu còn bị Triệu Thái Tú túm mạnh, lúc này đang ngồi trên mặt đất khóc thét, trông vô cùng thê thảm.”

Ninh Hương ngẩng đầu lên, nắm sợi chỉ kéo thẳng, không nói chuyện.

Vương Lệ Trân nhìn cô, lại nói: “Nói là Triệu Thái Tú trộm trứng gà của nhà cháu, trộm gần một tháng rồi.”

Trộm trứng gà?

Ấn đường Ninh Hương nhăn lại, cầm sợi chỉ trong tay nhớ lại —— Mấy ngày trước ở cung tiêu xã cô có gặp Ninh Lan đem trứng gà đi đổi tiền, chẳng lẽ là trứng gà kia?

Nhưng mà Hồ Tú Liên hoài nghi Triệu Thái Tú cũng là hợp tình lý, bởi vì tiếng tăm của Triệu Thái Tú vốn cũng không quá tốt, có đôi khi thích đến nhà người ta trộm đồ, tay chân không quá sạch sẽ, nhưng ngược lại là không bị bắt tại trận, người ta cũng không dám vu oan linh tinh.

Với lại, Ninh Lan học hành biết chữ, phẩm hạnh bình thường cũng không có vấn đề gì.

Ninh Hương cũng không biết là Triệu Thái Tú trộm hay là Ninh Lan trộm, cô cũng lười quản việc này. Hiện tại cô đã không còn là người nhà họ Ninh, đừng nói nhà họ Ninh mất trứng gà, dù là mất con lợn lớn đi nữa cô cũng sẽ không quản.

Cô cúi đầu xuống tiếp tục việc may vá của mình, chỉ nói: “Mất nhiều trứng gà như vậy, khẳng định là tức điên lên rồi.”

Vương Lệ Trân lấy kim chỉ của mình từ trong khay đan, nhìn Ninh Hương lại thăm dò một câu: “Cháu không đi xem xem sao?”

Ninh Hương dứt khoát nói: “Không đi, hai người phụ nữ khua môi múa mép đánh nhau, có gì đáng xem?”

Vương Lệ Trân biết cô biết ý bà ấy không phải như vậy, bà ấy nói chính là Hồ Tú Liên bị mất trứng gà, còn bị đánh cho thê thảm, cô không tới xem mẹ ruột của cô sao, nhưng Ninh Hương giả bộ nghe không hiểu nên bà ta cũng không làm rõ.

Ngẫm lại cũng phải, cũng bị đuổi ra ngoài rồi, lẻ loi hiu quạnh một mình ở trên thuyền, còn đi xem người mẹ ruột này làm gì?

Không đến xem náo nhiệt, nhìn bà bị đánh cho thê thảm đã là nhớ đến tình cảm mẹ con rồi.

Loading...