Ninh Lan không chỉ cầm trứng gà đến Cung tiêu xã đổi tiền mà trước đó còn đem lương thực đến trạm lương thực đổi một ít phiếu lương thực. Sau khi ra khỏi xã mua bán, cô ấy móc tiền và phiếu lương thực trong cặp ra đếm, tâm tình khó chịu hơn một tháng cuối cùng cũng vui vẻ.
Đếm xong cô ấy cất phiếu lương thực vào, cầm tiền đi vào cửa hàng quốc doanh mua quà tốt nghiệp phát cho các bạn học khác. Ước lượng tất cả bạn học trong lớp xong, nam sinh thì tặng một cây bút, nữ sinh thì tặng khăn tay.
Mua quà xong cất gọn gàng vào trong cặp, cô ấy đến nhà bạn học trả giỏ rồi lại cùng bạn học cùng đến trường. Sau khi tới trường tìm cơ hội chia quà cho bạn bè đồng thời cũng nhận được quà người khác tặng, hết sức vui vẻ.
Liên hoan của lớp đương nhiên cô ấy cũng đi, tiền và phiếu lương thực trên người đều đủ, tụ họp xong còn thừa tiền thì dùng để nộp tiền chụp ảnh tốt nghiệp, sau đó mua thêm mấy viên kẹo sữa đem theo, trên đường về nhà không có việc gì liền bỏ một viên vào miệng.
Ba ngày sau trường học chính thức nghỉ, Ninh Lan thu thập sách giáo khoa và văn phòng phẩm còn lại, nói tạm biệt với bạn học, chính thức tạm biệt thời cấp ba của mình, trở thành một học sinh tốt nghiệp cấp ba vào những năm 1970.
***
Tết mồng tám tháng chạp thoáng qua, cách giao thừa còn hơn hai mươi ngày nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tết là ngày lễ lớn mỗi năm một lần cho nên thôn phát cho mỗi nhà các loại phiếu, nhất là phiếu vải. Truyền thống ăn tết từ xưa là mặc quần áo mới, không có phiếu vải thì không mua được vải, cũng sẽ không mặc được quần áo mới.
Ninh Hương và Vương Lệ Trân dĩ nhiên cũng đều nhận được phiếu, nhất là bọn họ một người ăn no cả nhà không đói, lấy được phiếu vải thì đủ làm một bộ quần áo mới. Nhưng với nhà có nhiều người sẽ rất khó để mỗi người trong nhà đều có quần áo mới để mặc.
Kỳ thật xem như đội sản xuất phát đủ phiếu cũng không hẳn có nhiều tiền như vậy để mua.
Ninh Hương và Vương Lệ Trân cầm phiếu đến cửa hàng quốc danh mua vải mới trở về, nhưng không tìm thợ may để may đồ. Hai người đều là người rành về vải vóc kim khâu nhất, may quần áo là thêu hoa bên ngoài, là kỹ năng tự nhiên liền học được.
Không chỉ may quần áo, may giày mũ toàn bộ đều là sở trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-88.html.]
Năm nay Ninh Hương và Vương Lệ Trân cứ như thế mà thỏa thuận, không làm y phục của mình mà là lấy kích thước cho nhau để may quần áo. May kiểu dáng gì thêu hoa gì đều do đối phương quyết định.
Thế là những ngày trước giao thừa này, hai người ngoại trừ đi ra ngoài mua một vài món đồ tết cần thiết, nhặt chút củi cắt một chút rau cỏ dại, thời gian còn lại đều ở trong nhà thêu hoa may quần áo, tranh thủ may xong trước tết.
Ăn xong cơm trưa nay, hai người ngồi ngoài nhà tranh phơi nắng và may vá. Ánh nắng buổi chiều hôm nay đặc biệt tốt, chiếu lên trên người ấm áp dễ chịu, đến cả tay cũng không thấy có chút hơi lạnh nào.
May vá một hồi, Vương Lệ Trân xoa xoa lưng eo và cổ đứng lên, nói muốn đi nhà vệ sinh, hỏi Ninh Hương có đi hay không.
Ninh Hương không muốn đi nhà vệ sinh mà cô cũng đang say mê làm việc trong tay nên liền lắc đầu không đi.
Vương Lệ Trân bèn một mình đến nhà vệ sinh, nhưng trong nhà vệ sinh còn có người khác cùng đội đang tụm thành nhóm cùng nhau tán gẫu. Các cô nhìn Vương Lệ Trân một cái liền lập tức dời mắt, giống như nhìn bà ấy lâu thêm chút sẽ bị đau mắt vậy.
Vương Lệ Trân cũng mặc kệ bọn họ, dự định đi vệ sinh xong liền về nhà.
Kết quả bà còn chưa đi xong, bỗng có một phụ nữ chạy vào nhà vệ sinh, giận dữ nói: “Ai da, này, đánh nhau rồi đánh nhau rồi, Hồ Tú Liên và Triệu Thái Tú đang đánh nhau trước cửa nhà họ!”
Triệu Thái Tú là hàng xóm của Hồ Tú Liên, hai người làm hàng xóm nhiều năm như vậy, quan hệ không tốt cũng không xấu, từng vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà cãi nhau, cũng có lúc cùng nhau nói chuyện vui vẻ, nhưng động thủ đánh nhau thì là lần đầu tiên.
Mọi người vừa nghe đến đánh nhau, tinh thần xem náo nhiệt trong đầu trong nháy mắt liền dựng dậy, tất cả đều hưng phấn, ồn ào ra khỏi nhà vệ sinh cùng đi xem náo nhiệt, vừa đi vừa còn nghe ngóng: “Sao lại đánh nhau vậy?”
Vương Lệ Trân không nghe thấy câu nói phía sau, bà ấy ra khỏi nhà vệ sinh nhìn mấy người phụ nữ kia nhanh chân chạy đi xem náo nhiệt, chính mình do dự một chút, cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Thời gian hơn mười năm qua, bà ấy một mực độc lai độc vãng, nhưng trong làng nếu có náo nhiệt gì thì bà ấy cũng sẽ đi xem. Bình thường một mình cũng đủ buồn bực, xem chút náo nhiệt còn có thể điều hoà một chút.
Nhưng mỗi lần bà ấy đi xem náo nhiệt đều là đứng ở bên cạnh, không nói một câu. Bà ấy là người không được ưa thích nhất trong thôn, nhà khác có làm trò cười thế nào cũng không tới lượt bà ấy chế nhạo, cho nên bà ấy đều là nghiêm mặt.