Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 87

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:43
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thợ thêu giảng những điều này, Ninh Hương mới sâu sắc hiểu rõ, thêu thùa tại sao lại là một môn nghệ thuật. Bởi vì điều nó cần không chỉ mỗi kỹ thuật là đủ mà còn cần đọc nhiều sách để gia tăng kiến thức, nâng cao năng lực lĩnh ngộ và năng lực sáng tạo nghệ thuật của bản thân.

Chỉ cần là nghệ thuật thì đều sẽ cần người sáng tạo có năng lực tưởng tượng, năng lực tưởng tượng không phải là khâu vá cứng nhắc là có thể có. Cho nên nếu thật sự muốn có được trình độ cao trong thêu thùa thì phải đi sâu nghiên cứu, hiểu rõ lịch sử Trung Quốc, hiểu rõ văn hóa dân tộc.

Rất nhiều điển cố lịch sử và danh họa cần phải nghiên cứu đi sâu.

Ngoài năng lực tưởng tượng và năng lực sáng tạo, tất nhiên kết hợp màu sắc, nhạy cảm với ánh sáng, những điều này cũng cần phải tốn rất nhiều thời gian và tâm tư đi mày mò.

Học xong hoàn chỉnh khóa trình đào tạo mấy hôm, Ninh Hương cũng coi như là được lợi.

Những thứ mà học được cùng thợ thêu so với thợ thủ công nông thôn dạy hoặc là những tú nương khác đều là điều không học được. Bọn họ mỗi lần đến dạy đều là những cách thêu cứng ngắc, để các tú nương học theo, làm kịp số lượng hàng là được.

Cho nên sau khi học xong, Ninh Hương đi nói một tiếng cảm ơn với trạm trưởng Trần.

Trạm trưởng Trần chỉ cười nói: “Nói miệng không thì miễn đi, đặt lên hành động thực tế được không? Qua năm sẽ phát vật liệu đai lưng kimono, cô tay nhanh, nhất định phải làm nhiều cho tôi một chút, để người bên trên biết được bản lĩnh của tú nương Mộc Hồ chúng ta.”

Ninh Hương cười, “Đó là nhất định mà.”

* * *

Sau khi vào Đông, vật liệu mà trạm đặt thêu phát dần cũng không nhiều nữa, Ninh Hương tay lại nhanh cho nên thời gian rảnh rỗi tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn. Cô dùng thời gian này gần như đều dùng cho đọc sách ôn tập, thời gian còn lại vẫn là học thêu thùa cùng Vương Lệ Trân.

Thời gian hai người ở cùng nhau lâu, thực ra Vương Lệ Trân cũng đã không còn gì để dạy Ninh Hưởng rồi. Bà ấy không hiểu cái gì mà nghệ thuật với không nghệ thuật, thêu thùa hoàn toàn là dựa vào phương pháp thêu gia truyền cùng thiên phú, dạy xong cách thêu và kỹ thuật thì cũng không còn gì để dạy nữa.

Tự mình Ninh Hương bắt đầu mày mò sáng tạo, móc hết tâm tư thêu những đồ khác nhau, không chỉ giới hạn trong hoa hoa cỏ cỏ. Việc thêu mà trước đây cô làm ở trạm đặt thêu phần lớn đều là hoa hoa cỏ cỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô thêu xong thì sẽ đưa cho Vương Lệ Trân xem, để Vương Lệ Trân tìm ra chỗ sai. Mặc dù Vương Lệ Trân đã không còn gì để dạy nữa nhưng mỗi lần đều có thể tìm ra vấn đề, cho nên Ninh Hương vẫn coi bà ấy như giáo viên mà tôn kính.

Đương nhiên cho dù có một ngày Vương Lệ Trân ngay cả đồ Ninh Hương làm cũng xem không hiểu thì cô cũng sẽ tiếp tục coi bà ấy là giáo viên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-87.html.]

Một ngày làm thầy.

Cả đời làm thầy.

* * *

Qua Nguyên Tiêu, thời tiết Huyện Vu ngày càng lạnh hơn.

Cũng chính trong tháng ngày lạnh giá này, Thủ Tướng Châu qua đời, cả nước chia buồn.

Năm này là năm kết thúc một thập kỷ hỗn loạn, gần như cũng là năm tối tăm nhất trong mười năm gần đây.

Ninh Hương lần thứ hai trải qua sự việc này, trong lòng vẫn cảm thấy đau buồn vô cùng. Người không sống trong thời đại này thì có lẽ sẽ không cảm nhận được, không biết được tình cảm mà bọn họ dành cho những vĩ nhân này có bao nhiêu sâu sắc.

Sau khi bọn họ ra đi, thứ còn lại chỉ còn là hoài niệm.

Tháng giêng năm nay, việc hệ trọng này đã làm cho tất cả mọi người quên đi những chuyện nhỏ khác, nhưng những chuyện nhỏ cũng vẫn sẽ xảy ra như cũ, giống như bánh xe thời gian sẽ không vì một ai mà dừng lại nửa phút nửa giây.

Ninh Hương gần đây sống vô cùng thoải mái yên tĩnh, không còn ai đến làm phiền cô.

Mỗi ngày cô không phải là ở trên thuyền nhỏ của mình thì chính là ở nhà Vương Lệ Trân. Mùa này đất đai cũng không có thứ gì phải chăm sóc, hai người cũng không cần đến ruộng của mình làm việc, lâu lâu buồn chán quá thì đi xem rau cải một chút.

Hôm nay đường trắng trong nhà đã ăn hết, Ninh Hương cầm phiếu cùng tiền đi Cung tiêu xã của đại đội mua đường. Cung tiêu xã của đại đội trùng hợp không còn đường trắng, cô liền đi thẳng đến Cung tiêu xã của công xã.

Sau đó cô đến Cung tiêu xã của công xã mua đường trắng quay người muốn đi về, đón mặt lại gặp phải Ninh Lan đã hơn nửa tháng không gặp mặt này. Trong tay Ninh Lan cầm một giỏ trúc nhỏ, bên trong xếp ngay ngắn nửa giỏ trứng gà.

Thấy bộ dáng lén lén lút lút của Ninh Lan, Ninh Hương nhấc mắt lên từ giỏ trúc nhìn cô ấy nhiều thêm một cái. Nhưng cô không nói chuyện, cũng không xen vào chuyện bao đồng, đi thẳng lướt qua vai Ninh Lan rời khỏi Cung tiêu xã.

Ninh Lan đứng tại chỗ nửa ngày không động đậy, quay đầu nhìn Ninh Hương đã đi xa cô ấy mới mím mím môi, coi như chưa thấy Ninh Hương, đi vào tìm nhân viên bán hàng của Cung tiêu xã nói: “Xin chào, tôi lấy trứng gà đổi một ít tiền.”

Loading...