Cô không thừa lời với Ninh Hương, trực tiếp quay người đến bờ sông chuẩn bị đi lên thuyền. Kết quả Ninh Lan không từ bỏ đi theo cô, thây cô muốn lên thuyền, cô ấy giữ chặt cánh tay Ninh Hương lại, cầu xin nói: “Chị, em xin chị đó được không?”
Trong lớp có nhiều người như vậy, chỉ có cô ấy không ra tiền được, cô ấy thật sự không thể mất mặt như vậy được.
Ninh Hương thực sự phiền, hất tay cô ấy ra muốn đi lên thuyền. Kết quả Ninh Lan giống như mè xửng vậy, lại vội vàng cầm lấy cổ tay Ninh Hương, vẫn là câu nói đó: “Chị, Em thật lòng cầu xin chị! Chị giúp em có được không?”
Ninh Hương sắp bị cô ấy phiền chết, hít sâu một hơi quay đầu qua, nhìn cô ấy trầm giọng nói: “Đừng có nằm mơ nữa, cô hôm nay dù có ở đây ăn vạ một đêm, thậm chí là quỳ một đêm, tôi cũng sẽ không cho cô một phân tiền! Cô thả tay ra cho tôi!”
Ninh Lan chính là không buông, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại, “Chị, chị là tốt nhất, cầu xin chị đó.”
Ninh Hương thực sự chịu không được nữa, cố gắng hất cô ấy muốn rút tay ra ngoài. Nhưng bởi vì lần này Ninh Hương nắm rất chặt, hai người liền ở bờ sông kéo qua kéo lại. Sau đó chỉ nghe “Bùm” một tiếng, Ninh Lan đứng không vững bị hất xuống sông.
Cùng với một tiếng “A” hét lên, mặt sông bỗng chốc b.ắ.n tung tóe tạo nên từng đợt gợn sóng.
Nước ở bờ sông không sâu, Ninh Lan bị dọa đến hét lên không ngừng, một lúc sau cũng tự mình đứng lên từ trong nước.
Giây phút bị ngã xuống vẫn bị uống mấy ngụm nước, sau khi đứng lên nước sâu đến eo, nhiệt độ nước trong thời tiết này cũng đã lạnh buốt tận xương, Ninh Lan cuối cùng sụp đổ, hứng một đầu nước lạnh hét lên với Ninh Hương: “Ninh A Hương! Chị làm cái gì vậy?!”
Ninh Hương đứng trên bờ từ đầu đến cuối không động đậy, ngay cả tay cũng không giơ.
Cô không chỉ không muốn giơ tay kéo cô ấy, còn muốn dùng chân đạp xuống đầu cô ấy một cái nữa.
Làm gì?
Muốn để cô ấy hoàn toàn biến mất trước mắt cô.
Mặc dù Ninh Hương không phải cố ý nhưng cô cũng không cảm thấy có gì đáng phải xin lỗi cả. Cô mặc kệ Ninh Lan tự mình vật lộn trong nước trèo lên bờ, còn cô thì bước lên thuyền của mình, khi mở khóa cửa chuẩn bị đi vào thì vứt lại một câu: “Cút xa một chút!”
Ninh Lan không dễ gì mới trèo được lên bờ, quần áo cả người đều ướt hết, toàn thân rét lạnh thấu xương, cả người run rẩy. Đầu tóc cô ấy cũng ướt hết, nhỏ xuống từng giọt nước, muốn nhếch nhác bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sự ấm ức trong lòng cô ấy bỗng chốc bùng nổ, tiếp đó ngồi xổm trên mặt đất ôm gối khóc đến phải gọi là kinh thiên động địa.
* * *
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-86.html.]
Nhà họ Ninh, Ninh Kim Sinh, Hồ Tú Liên thêm cả Ninh Ba, Ninh Dương đều đã ngồi xuống ăn cơm.
Hồ Tú Liên trong miệng lẩm bẩm, nói Ninh Lan: “Cũng không biết c.h.ế.t đâu rồi, muộn như vậy còn chưa quay về.”
Tiếp đó lời vừa nói xong, Ninh Lan mang theo toàn thân ướt nhẹp từ ngoài cửa đi vào, ngoại trừ cả người ướt đẫm, trên mặt cô ấy cũng có không ít nước mắt, sau khi vào cửa còn đang hít mũi khóc.
Bốn người trong nhà nhìn thấy cô ấy như vậy, bỗng chốc ai nấy sững sờ.
Ninh Ba phản ứng lại trước, nhìn cô ấy mở miệng hỏi: “Chị hai, trời lạnh như vậy, chị còn xuống sông đi bơi à?”
Ninh Lan: “… …”
Bơi cái ông nội mày!
Ninh Dương lại nói: “Sẽ bị ốm đó.”
Ninh Kim Sinh cùng Hồ Tú Liên nhăn mày nhìn cô ấy, trăm miệng một lời: “Bị thành bộ dạng như vậy, làm cái gì vậy?”
Ninh Lan không nói chuyện, hít hít mũi kéo một thân đẫm nước vào phòng, cả người run cầm cập. Tay cô ấy run rẩy cởi quần áo ướt ra từng chút một, lau hết nước trên người, thay quần áo khô sạch sẽ vào.
Thay quần áo xong cô ấy lau khô đầu tóc liền trèo lên giường chùm chăn sưởi ấm.
Hồ Tú Liên thấy cô ấy vào phòng nửa ngày không ra ngoài, trực tiếp gọi cô ấy một câu: “Làm gì vậy? Ăn cơm còn phải mời mày phải không?”
Ninh Lan trùm chăn phát run, giọng nói cũng run rẩy không kém, “Con không ăn nữa.”
Hồ Tú Liên lại ở bên ngoài lẩm bẩm một câu, “Không ngày nào bớt lo cả.”
Âm thanh mặc dù nhỏ, Ninh Lan đang vùi đầu cũng nghe thấy, sau đó cô ấy hít hít mũi, nước mắt không nhịn được nhỏ từng giọt từng giọt. Trong lòng càng ngày càng ấm ức, nước mắt càng rơi càng nhiều, cô bèn vùi mặt vào gối.
* * *
Tâm trạng tốt đẹp cả ngày của Ninh Hương bị Ninh Lan hủy mất không còn, đợi cô ăn cơm xong ngồi dưới ánh đèn mở sách ra đọc, tâm trạng xấu đó cũng qua. Một lòng chuyên tâm đọc sách, học mệt rồi thì ngủ cũng an ổn.
Mấy ngày sau đó, Ninh Hương đều đến Công xã học thêu đai lưng kimono. Khi thợ thêu đến từ Tô thành đó dạy thêu cũng sẽ nói một chút những thứ khác trên lý thuyết, người khác không thích nghe cái này nhưng Ninh Hương thích nghe.