Đúng vậy, đời trước cả đời cô cũng không đọc bao nhiêu sách, mỗi ngày bị vây khốn trong nhà làm mụ già, hầu hạ cái này xong lại hầu hạ cái kia, có hiểu biết gì hơn người ta? Trước mắt những người ăn học đọc sách có tiền đồ còn không phải bị ghét bỏ?
Nhưng bọn họ sao lại không thử nghĩ xem, bọn họ có thể đọc sách có thể có thể có triển vọng là dựa vào ai? Không phải là dựa vào cô —người chị cả này đã hi sinh cả cuộc đời, đến cuối cùng trở thành mụ già ai cũng xem thường sao?
Dựa vào cái gì mà xem thường mụ già, dựa vào cái gì mà xem thường sự hi sinh của cô cho gia đình, nếu như không có sự hi sinh của cô thì có thể có tương lai tươi đẹp của Ninh Lan cô ấy cùng Ninh Ba, Ninh Dương sao?
Hút khô m.á.u của cô, nhưng lại xem thường cô.
Sự dịu dàng dưới đáy mắt cô từng chút từng chút lạnh xuống, nhìn Ninh Lan đơ người không tiếp tục nói chuyện, cô bèn mở miệng nói một câu: “Tôi còn chưa hối hận đâu, sao cô lại qua đây thăm rồi?”
Ninh Lan cố gắng giương khóe miệng, một bộ dáng nịnh nọt người, tự cho là rất chân thành nói: “Chị, xin lỗi, trước đây em tức giận… …không nên nói chị như vậy… …”
Ninh Hương cười, “Vậy mày nên nói tao như nào?”
Ninh Lan đột nhiên bị nghẹn, miệng hé mở nửa ngày cũng không nói ra được câu nào.
Ninh Hương cũng không muốn nghe cô ấy nói lời thừa, trực tiếp đi vòng qua cô ấy: “Không cần biết cô tìm tôi có chuyện gì, tôi không có thời gian quan tâm cô, về đi, đừng ở đây làm người ta chán ghét, tôi không muốn nhìn thấy cô, xúi quẩy cả người.”
Nghe được lời cuối cùng của Ninh Hương, Ninh Lan không nhịn nổi, một ngụm khí bỗng chốc lại nghẹn ở lồng ngực. Cô ấy không biết Ninh Hương bây giờ tại sao lại hà khắc như vậy, từng câu từng chữ đều không để người ta có chỗ trốn, mỗi lần đều đ.â.m cho người ta không nhịn được muốn nổi giận.
Bây giờ cô ấy có chuyện muốn nhờ vả Ninh Hương cho nên cô ấy không phóng thích cảm xúc ra như trước đây mà cam tâm tình nguyện nhịn xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-85.html.]
Cô ấy bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề theo sau Ninh Hương nói: “Chị, Em thật sự biết sai rồi. Em không nên nói chị khó nghe như vậy, em thật sự là đến để xin lỗi chị mà, chị tha thứ cho em lần này được không, chị.”
Ninh Hương thật sự không muốn để ý đến cô ấy, trong lòng cảm thấy bực bội, bước một bước dài dừng lại quay người, nhìn chằm chằm Ninh Lan nói: “Cô là người thế nào trước đây tôi không biết, bây giờ tôi biết rõ ràng! Cô tìm tôi có thể có chuyện gì? Muốn tiền có phải không?”
Bị Ninh Hương đoán trúng, sắc mặt Ninh Lan bỗng chốc đỏ hồng một mảng, nhưng sắc tối đã giúp cô ấy che lấp. Cô ấy vốn định đánh bài tình cảm trước, đợi Ninh Hương tha thứ cho cô ấy, cô ấy lại nói đến mục đích chân chính đến đây.
Bị vạch trần mục đích thực sự cũng không sao, cô ấy lợi dụng sự tiện lợi của đêm tối cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chuẩn bị một lúc, trực tiếp thuận nước đẩy thuyền nói: “Không phải là đến lấy tiền, là mượn, chị cho em mượn một ít tiền có được không?”
Ninh Hương cười mỉa một cái, “Không phải từ nhỏ đến lớn đều không tiêu một đồng tiền nào của tôi sao, đến tìm tôi mượn tiền làm gì? Tiền cô tiêu không phải đều là cha mẹ cho cô sao, bọn họ có tiền như vậy, đến tìm tôi làm cái gì?”
Ninh Lan ngay cả mặt cũng không đỏ, cũng không có nửa điểm khí phách như đêm trung thu, vội vàng nhỏ nhẹ giải thích: “Chị, hôm đó đầu óc em bị hỏng, đều là lời nói khi tức giận, thật sự đều là lời nói khi tức giận, không phải là lời thật lòng. Chị vẫn luôn là người dễ nói chuyện nhất rộng lượng nhất nhà chúng ta, chị tha thứ cho em được không? Sau này em sẽ không nói lời tức giận làm chị đau lòng như vậy nữa.”
Ninh Hương cười lạnh, “Đừng chụp mũ cao cho tôi, ai thích rộng lượng thì đi mà rộng lượng, đời này tôi sẽ không làm người như vậy nữa. Những lời đó là lời khi tức giận hay là lời thật lòng, cô rõ hơn tôi. Tôi cũng không đau lòng, cô căn bản không xứng. Ninh A Lan, cô nghe rõ cho tôi, đời này, tôi cho dù nhiều tiền tiêu không hết lấy đi đốt thì cũng sẽ không cho cô một đồng một cắt nào!”
Ninh Lan nhìn mặt Ninh Hương không từ bỏ, vẫn nói như trước: “Không phải em nói rồi sao, em là mượn, em sẽ trả cho chị. Em sắp tốt nghiệp rồi, lớp bọn em muốn đến nhà hàng liên hoan, còn phải tặng quà cho bạn học. Cha mẹ nói đã sắp đến cuối năm rồi trong nhà không có tiền, chị chị giúp em với không được sao? Trong lớp nhiều người như vậy, không thể chỉ có mình em không có tiền ăn cơm không có tiền mua quà chứ, chị thương em một chút có được không?”
Thương cô ấy?
Ninh Hương bật cười, cũng thật sự không muốn để ý cô ấy nữa.