Ninh Hương không đứng lâu trong gió lạnh, quay người đi vào trạm đặt thêu, dựa theo địa điểm mà trạm trưởng Trần nói, đi tìm chỗ chuẩn bị nghe đào tạo. Nghe nói thợ thêu ở Tô thành đều rất giỏi, cô có cơ hội tận mắt nhìn học, nhất định phải học cho đàng hoàng.
Cô tìm được chỗ rồi thì ngồi xuống yên lặng, đợi sau khi thợ thêu bắt đầu bài giảng thì mắt cũng không chớp nghiêm túc nghe thợ thêu giảng, sau đó lại nhìn bà lấy vật liệu ra đích thân biểu thị đai lưng kimono thêu như nào.
Thêu đai lưng kimono này đương nhiên không phải là đồ trong nước cần mà là quốc gia dùng để xuất khẩu ra nước ngoài, từ mức độ thêu tinh xảo mà nói thì yêu cầu cao hơn không ít.
Ninh Hương cùng với mấy thợ thủ công khác đều học rất nghiêm túc, cũng lấy một ít vật liệu để làm thử. Bởi vì cô đã học rất nhiều thứ có độ khó cao từ Vương Lệ Trân, cho nên khi học thêu đai lưng kimono, thực ra rất đơn giản.
Mặc dù học rất đơn giản, Ninh Hương cũng nghiêm túc học, mà khi nghiêm túc học thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Khóa trình một ngày đào tạo rất nhanh đã kết thúc.
Ninh Hương đeo cặp vàng ra khỏi trạm đặt thêu, tự mình quay về đại đội Điềm Thủy. Kết quả khi đến thì gặp phải Lâm Kiến Đông, đến khi về lại gặp phải Ninh Lan đang từ cấp ba Mộc Hồ tan học về nhà.
Hai chị em bây giờ gặp mặt nhau, không quan tâm là trong thôn hay bên ngoài, nhiều nhất cũng chỉ nhìn nhau một cái, ai cũng không mở miệng chào hỏi, giống như hai người xa lạ quen thuộc.
Lần này trước khi gặp mặt, Ninh Lan và bạn cô ấy đi cùng nhau, vốn còn nói nói cười cười, đang thảo luận chuyện liên hoan tốt nghiệp và tặng quà cho nhau của lớp bọn họ, kết quả cô ấy nhìn thấy Ninh Hương khóe miệng liền lạnh xuống.
Ninh hương lại hoàn toàn xem như không nhìn thấy cô ấy, đeo cặp sách tay đút túi, im lặng đi đường của mình.
Đợi sau khi Ninh Lan cùng bạn cô ấy chia đường ra, cô ấy đã cách Ninh Hương một khoảng, cứ không xa không gần làm bạn một đường như vậy. Cả đoạn đường cũng không nói chuyện, khi đến đại đội Điềm Thủy ai đi đường nấy, ai về nhà đó.
Buổi tối thời tiết âm u càng lạnh, Ninh Hương kéo cổ áo lên cao thêm một chút, khi bước đi thì trong lòng nghĩ---------còn hơn một tháng nữa là Ninh Lan tốt nghiệp rồi, không có người chị là cô này, không biết đời này cô ấy sẽ có cuộc đời như nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-82.html.]
Đời trước dựa vào quan hệ của Giang Kiến Hải, Ninh Lan sau khi tốt nghiệp rất thuận lợi làm giáo viên một trường tiểu học trên Huyện thành. Trong thời đại này, đây là công việc không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, vừa có thể diện lương vừa cao, hơn nữa đi đến đâu cũng được người tôn trọng.
Đời này, còn có thể vẻ vang như vậy không?
Vẻ vang đến nỗi cao hơn một người bậc trước mặt người chị này.
Bởi vì buổi sáng Ninh Hương đã báo cho Vương Lệ Trân, Ninh Hương cũng không đến nhà bà ấy nữa.
Cô ray đút túi quay về thuyền nhỏ cũng mình, còn chưa đi đến bến thuyền đã nhìn thấy Lâm Kiến Đông trong lúc hoàng hôn buông xuống. Không biết anh đến đây từ bao giờ, lúc này đang dựa vào cây liễu, cúi đầu đọc sách.
Mặt trời đã xuống núi được một lúc, lúc này tia sáng đang dần thu hết lại, ánh sáng mờ giữa cành liễu càng tối thêm, cũng không biết anh có thấy rõ chữ hay không.
Thấy anh cúi đầu chăm chú xem sách, Ninh Hương cố ý không gọi anh mà là trực tiếp đi đến đằng sau, giơ tay vỗ lên vai anh một cái. Đột nhiên như vậy, dọa Lâm Kiến Đông giật nảy mình, vội gấp sách lại quay đầu nhìn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy là Ninh Hương, anh sợ bóng sợ gió thờ phào một hơi, bật cười nói: “Quay về rồi?”
Ninh Hương nhìn sách trong tay anh, trên bìa viết -------Sắt thép luyện thành như nào, đoán được từ trước Lâm Kiến Đông đến làm gì, cho nên cô trực tiếp nói: “Em đi lấy sách tiểu học đưa cho anh.”
Mấy quyển sách đó cô đều đã xem hết, đặc biệt là những bài thơ cổ cần học thuộc thì cô đã rõ nằm lòng. Bởi vì khi hồn phách du đãng lớp nào cũng đều đã học qua, Ninh Hương bây giờ gần như chính là trình độ học vấn tốt nghiệp cấp ba.
Bây giờ cô đọc sách thực ra chủ yếu là ôn tập và củng cố, để những thứ bản thân đã học khi hồn phách du đãng tất cả được bám rễ, đều được học lại qua câu nói và dưới ngòi bút, thuận tiện luyện chữ.
Lâm Kiến Đông cong người buông sách trong tay xuống chồng sách trên đất, tiếp đó bọc lại toàn bộ đưa đến trước mặt Ninh Hương, “Sách cấp hai cấp ba đều ở đây, trước đây anh đã đọc qua một lần, ghi chú không ít vào kiến thức trọng điểm, nếu như còn có chỗ không hiểu, em đến hỏi anh. Còn có mấy quyển sách trước đây mượn ở thư viện trên Huyện, em cũng xem xem.”