Ăn cơm xong Ninh Hương dọn dẹp bát đũa, đỡ Vương Lệ Trân đi vệ sinh, xong lại đun nước ấm để bà ấy tắm rửa, còn mình thì thu dọn khung thêu đồ thêu quay về trên thuyền của mình.
Cô không lấy gạo và rau xanh nhà Vương Lệ Trân, bởi vì cô đã quyết định là mấy ngày nay sẽ đến đây ăn cơm, không chỉ không lấy gạo và rau xanh, cô còn phải đem thêm một chút của mình qua đây.
Khi cô đeo giỏ trúc ra khỏi nhà Vương Lệ Trân, đúng lúc bị mấy bà vợ hàng xóm nhìn thấy. Những người đó nhìn thấy cô đầu tiên là sững sờ, tiếp đó là châu đầu nghe tai rì rầm bàn tán.
Còn có thể nói cái gì được, Ninh Hương không cần nghe cũng biết, nói các cô nồi nào úp vung nấy chứ gì.
Ninh Hương không quan tâm những người này dùng ánh mắt như nào nhìn các cô, cô tốt số nhặt được một sư phụ tốt, đang lúc trong lòng vui mừng, đeo giỏ trúc quay về trên thuyền, tắm rửa xong bèn ngồi dưới đèn dầu chăm chỉ luyện tập tách sợi.
Luyện tách sợi được một lúc lại đổi thành đọc sách, đợi đến đêm khuya, thổi tắt đèn lên giường đi ngủ.
* * *
Mấy ngày sau đó, Ninh Hương đều đúng giờ đến nhà Vương Lệ Trân, tự cô đem theo gạo và rau đến đó, không xem mình là người ngoài nấu cơm ở nhà bà ấy, cùng Vương Lệ Trân ăn cơm, cùng nói chuyện, thêu thùa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Lệ Trân cũng không nuốt lời, bắt đầu từ ngày thứ hai đáp ứng Ninh Hương dạy cô thêu thùa liền nghiêm túc dạy Ninh Hương các phương pháp thêu tinh xảo. Tay cầm tay dạy cô, lại để cô tự mình thử, vừa để cô dần dần luyện.
Điều khiến Vương Lệ Trân cảm thấy an ủi vô cùng là năng lực học tập của Ninh Hương rất mạnh, có thể nói là ngộ tính rất cao. Có một số cách thêu cô chỉ nhìn bức thêu mèo con bắt hồ điệp thì đã mày mò ra được.
Ninh Hương học nhanh học đến rất vui vẻ, Vương Lệ Trân dạy cũng vui vẻ.
Chắc là tâm trạng tốt có tác dụng giúp hồi phục thân thể, lưng của Vương Lệ Trân sau khi nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày đã dần hồi phục rất nhiều, đã có thể tự mình xuống giường đi lại làm việc. Chỉ cần không động đến thì sẽ không bị đau.
Bà ấy sau khi có thể tự do hoạt động thì cũng không cần Ninh Hương nấu cơm hầu hạ bà ấy nữa,, hai người cùng nhau góp gạo, rau xanh cùng dưa muối cùng nhau làm cơm. Làm xong thì ngồi xuống bàn cùng nhau ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-80.html.]
Sống những tháng ngày tối tăm nhiều năm như vậy, khoảng thời gian có Ninh Hương bầu bạn này, Vương Lệ Trân trải qua vui vẻ nhất. Mỗi ngày đều có người cùng bà ấy nói chuyện, cùng bà ấy ăn cơm, khi bà ấy hành động không thuận tiện còn chăm sóc bà ấy, ần cần hỏi han bà ấy.
Đừng nói mấy kỹ thuật thêu thùa đấy, bà thật sự muốn m.ó.c t.i.m ra đưa cho Ninh Hương luôn.
Đi đâu tìm được cô gái tốt như này chứ, thắp đèn lồng cũng khó tìm, cha mẹ cô vậy mà nỡ lòng đuổi cô ra ngoài như vậy.
Nếu là con cháu bà ấy, cứ như vậy giữ cô ở bên người cả đời cũng vui vẻ.
Mà Ninh Hương cũng không chỉ là vì theo Vương Lệ Trân học thêu thùa mà tận đáy lòng cô cũng cảm thấy ở cùng Vương Lệ Trân rất thoải mái, các mặt tính cách hợp nhau, vừa hay hai người đều có bạn, cho nên cô bằng lòng mỗi ngày đều đến chỗ này của bà ấy.
Vậy là hai người phụ nữ bơ vơ liền như vậy mà kết thành bạn, không có việc gì thì cùng nhau thêu thùa, cùng nhau nấu cơm, đi đến ruộng vườn của nhau xem rau xanh hoa màu. Nhưng có đôi khi Vương Lệ Trân đi chợ mua rau thì Ninh Hương không đi cùng nữa.
Ninh Hương tất nhiên cũng có chuyện của riêng mình, kỹ năng thêu thùa của Ninh Hương trong khoảng thời gian này đã được nâng cao rất nhiều. Chủ yếu nhất là học tập các kỹ năng thêu thùa, từ lúc ban đầu chỉ biết hơn mười cách thêu, đến bây giờ đã biết được hơn hai mươi loại.
Mắt thấy thời tiết ngày càng trở nên lạnh hơn, Ninh Hương càng sống càng có lực, càng sống trong lòng càng nhiệt tình.
* * *
Thời gian một tháng lặng lẽ trôi qua.
Hôm nay là một ngày âm u, thời tiết Huyện Vu lạnh ẩm, bắt đầu lạnh lên là không khí thấm vào trên da, xuyên qua lỗ chân lông đi vào người. Ninh Hương khi ra ngoài mặc một chiếc áo len dày tự đan, khoác một chiếc áo khoác dày.
Giống như lúc thường, cô khóa chặt cửa đeo túi xuống thuyền đi lên bờ, đầu tiên là đến nhà Vương Lệ Trân. Hôm nay cô không cùng Vương Lệ Trân ăn cơm mà là cùng bà ấy chào hỏi xong liền đi ra ngoài.
Trước khi đi cô nói với Vương Lệ Trân: “Bà cứ yên tâm bận việc của bà đi, cháu có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”
Vương Lệ Trân mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng thắng ở cơ thể xương cốt vẫn còn khỏe, Ninh Hương cũng không quá lo lắng cho bà ấy, vậy là chào hỏi với bà ấy xong liền rời khỏi nhà bà ấy đeo cặp sách màu vàng đến công xã.