Ninh Hương không tiêu tốn nhiều thời gian cho việc chuyên môn luyện tập tách sợi, một là thêu đồ mà công xã phát xuống thì không cần sợi tơ mảnh như vậy, cô có thể tách ra ba mươi hai sợi hoàn toàn là đã đủ dùng. Hai là các tú nương cũng không rảnh rỗi đến nỗi không có gì làm thi nhau tách sợi, có thời gian này không bằng thêu thêm vài cái kiếm thêm chút tiền còn thiết thực hơn.
Bản thân Ninh Hương đã là người thêu giỏi nhất trong các tú nương ở đại đội Điềm Thủy, cũng là người tách được nhiều sợi tơ nhất, tú nương thêu thùa giỏi xếp thứ hai nhiều nhất cũng chỉ có thể tách được hơn hai mươi sợi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà những tú nương chỉ thêu đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như mấy người Hồng Đào, cũng chỉ có thể tách được mười mấy sợi.
Ninh Hương hoàn toàn bị kỹ thuật của Vương Lệ Trân chinh phục, giống như sợ bà ấy chạy mất, giơ tay giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ấy nói: “Bà ơi, vậy chúng ta đã nói rồi đó, bà dạy cháu thêu thùa, mỗi ngày cháu nấu cơm cho bà ăn.”
Vương Lệ Trân cười vô cùng hiền từ, mặc tay Ninh Hương giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ấy bất động, bàn tay mềm mại non nớt của cô gái nhỏ đặt lên mu bàn tay bà ấy là một cảm giác tiếp xúc cơ thể mà rất lâu rồi bà ấy không còn cảm nhận được, một cảm giác ấm áp kỳ diệu.
Cười một lúc, bà ấy nói: “Không cần cháu làm cơm cho bà ăn, có thể cùng bà nói chuyện là tốt rồi.”
Cùng nói chuyện là có thể học được cung đình bí kỹ từ trong tay? Vậy thì đúng là tốt không gì bằng. Thấy Vương Lệ Trân đã đồng ý, Ninh Hương cũng hoàn toàn không khách khí với bà , trực tiếp đứng dậy đến bên bếp lấy gạo ra nấu cơm.
Vương Lệ Trân bây giờ lưng đau không tiện, muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ có thể tùy ý để cô đi. Vậy nên khi bà ấy nằm trên giường liền nghĩ, vậy thì cứ truyền hết kỹ thuật cho nha đầu này vậy, thấy cô cũng thật lòng thích việc thêu thùa này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-79.html.]
Tiếp theo đó Ninh Hương bèn vừa ở bên bếp nấu cơm vừa cùng Vương Lệ Trân nói chuyện. Sẽ nói những đề tài mà người có tuổi thích, cũng sẽ nói những chuyện về thêu thùa, tóm lại hai người cũng rất hợp nhau.
Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương cũng đã hoàn toàn thân thuộc với bà ấy, bản thân bà ấy cũng dần mở cánh cửa lòng, gỡ bỏ phòng bị và thận trọng, thăm dò hỏi Ninh Hương một câu: “Cô bé… …con đang yên lành tại sao lại ly hôn vậy?”
Trên người có chủ đề lớn như vậy, người ta không hỏi là không có khả năng. Ninh Hương bị hỏi cũng không trốn tránh, ngồi bên bếp nhóm lửa, thẳng thắn đáp: “Bà ơi, cháu ở nhà họ sống không nổi nữa, gả qua hơn nửa năm, chồng thì căn bản không quay về nhà, vậy thì có gì là cuộc sống hôn nhân, cháu chính là đi làm nha hoàn cho người ta thì có. Mẹ chồng thì sao, một người hầu hạ vô cùng khó khăn, hai thằng con trai một đứa con gái riêng ở cái tuổi chó chê mèo ghét vốn đã không dễ dạy, còn có ác ý rất lớn với người mẹ kế là cháu này, một nhà hợp là ức h.i.ế.p một mình cháu. Đều nói chồng trước của cháu công việc tốt, nhà họ không lo ăn mặc cuộc sống dễ dàng. Nhưng chỉ có người qua sống thử ở đó mới biết, cuộc sống không được người khác xem là người mới là khó sống nhất.”
Vương Lệ Trân nghe xong lời này thở dài một hơi, nhìn nửa đầu Ninh Hương ló ra sau bếp, “Nhưng mà cô bé, cháu có từng nghĩ phụ nữ ly hôn sẽ sống rất khó khăn, cháu xem bà là biết. Trước đây khi chưa định ra thành phần, bà mẹ góa con côi bị người ta xem thường, làm việc gì cũng bị người ta ức hiếp. Người ta thấy cháu không có chồng, biết đằng sau cháu không ai chống lưng cho, không có chuyện cũng sẽ ức h.i.ế.p cháu.”
Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân một cái, “Bà ơi, cháu biết cảm nhận của bà, cũng biết ý của bà. Cháu nghĩ kỹ rồi mới ly hôn, không phải là nhất thời xúc động, cho dù tiếp sau đó có gian nan hơn nữa, cháu cũng hoàn toàn không sợ đâu. Cháu chính là muốn chứng minh cho những người đó thấy, lời nói của Chủ tịch là đúng, phụ nữ chính là có thể chống nửa bầu trời.
Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương nói kiên định như vậy cũng không nói chuyện mất chí khí với cô nữa. Nghe thấy cô nói xong đoạn này, trong lòng bà ấy cũng rất tin tưởng cô bé này, cảm thấy cô là một người có chủ kiến, không phải là một cô gái nhỏ hồ đồ.
Không nói lời xát muối lên vết thương nữa, hai người đổi đề tài vừa nói chuyện, trong nồi dần tỏa ra mùi cơm chín. Cũng không biết từ đầu chui ra một con mèo hoa ở ngoài cửa kêu meo meo hai tiếng, rồi lại cong lưng chạy mất.
Ninh Hương hấp cơm xong xào một bó rau cần tây, vẫn là bưng đến trên tay Vương Lệ Trân để bà ấy ăn. Tự cô ngồi bên bàn nhỏ ăn cơm, cùng Vương Lệ Trân nói mấy chuyện trời nam đất bắc lặt vặt trong nhà.