Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:23
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Lệ Trân không ngờ đến Ninh Hương thật sự không chê chỗ này của bà. Nói chuyện rồi cầm kim thêu trong tay cúi đầu thêu thùa, thoạt nhìn giống như không còn coi mình là người ngoài.

Bà ấy nghĩ bây giờ trong thôn Ninh Hương cũng bị người khác coi thường, đi đến đâu cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, sống cũng không dễ dàng, vậy là bà ấy cũng không nói máy lời tự ti đuổi khách đi nữa, được một lúc lâu thở phào nói: “Vậy hai chúng ta cùng làm bạn vậy.”

Ánh mắt Ninh Hương đặt trên vải thêu trong tay, khóe miệng cười hơi hơi nhếch lên, “Gọi là, cùng là người lưu lạc chân trời.”

Vương Lệ Trân không đọc bao nhiêu sách, nghe không hiểu lời Ninh Hương nói, hỏi cô: “Câu này có ý là gì?”

Ninh Hương không thiếu được giải thích với bà ấy, nói đến cái này thì lại dẫn liên quan cái khác, vậy là dông dài một lúc lâu. Ninh Hương cũng không thật sự chỉ mới 19 tuổi, nên nói chuyện còn thật sự hợp cạ với Vương Lệ Trân, vừa nói liền nói cho đến chiều tối.

Mắt thấy mặt trời lưng chừng đã xuống phía tây, chuyện quanh quẩn trong đầu Ninh Hương cả buổi chiều cuối cùng cũng ngừng lại. Cô nhìn Vương Lệ Trân lại do dự một lúc lâu, cuối cùng dò xét mở miệng hỏi: “Bà ơi… …Cháu muốn học thêu thùa cùng bà, bà có bằng lòng dạy cho cháu không?”

Vương Lệ Trân nghe thấy như vậy đầu tiên là sững sờ, sau đó cười rộ lên nói: “Bà thấy cháu thêu cũng rất đẹp mà, đại đội chúng ta cũng chẳng có mấy tú nương có thể thêu được chất lượng như cháu đúng không, như vậy thì còn cần học gì nữa, hoàn toàn đủ dùng rồi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói mấy sản phẩm thêu dùng hàng ngày đơn giản này, hoàn toàn không cần đến kỹ thuật thêu cao siêu gì. Nếu như cả đời chỉ dựa vào thêu cái này để sống, quả thực không cần học tiếp nữa, nhưng Ninh Hưng hiển nhiên không muốn sống một cuộc đời như vậy.

Người khác không biết thời đại sẽ thay đổi nhưng cô biết.

Cô đặt khung thêu trên gối, nhìn Vương Lệ Trân nghiêm túc nói: “Làm mấy đồ dùng hàng ngày này là đủ, nhưng cháu muốn làm ra thứ đẹp đẽ cao cấp hơn một chút. Nếu như trong nhà bà có quy tắc gì, kỹ nghệ châm pháp không thể truyền ra ngoài, vậy thì thôi ạ.

Vương Lệ Trân nghe lời này lại cười lên, “Không có chuyện không thể truyền ra ngoài này, sợ cháu chê mệt chê phiền không muốn học, học mỗi loại châm pháp đều tốn thời gian sức lực, lúc thường chỗ cần dùng đến cũng không nhiều. Nếu cháu thật sự muốn học thì bà dạy cho cháu là được.”

Ninh Hương nghe được lời này ánh mắt sáng lên, “Có mệt có phiền hơn cũng không sợ, nếu bà bằng lòng dạy cho cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc bà như sư phụ. Nếu bà muốn thu học phí, cháu cũng sẽ đưa.”

Vương Lệ Trân xua tay với cô, “Không làm sư phụ không thu học phí, dạy cháu chơi thôi. Người trong cả đại đội đều xem thường bà, khó có được cháu lại quan tâm bà già này, bà cũng vừa hay giải buồn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-78.html.]

Ninh Hương cười nói: “Vậy mỗi ngày cháu nấu cơm cho bà ăn được không?”

Vương Lệ Trân không quan trọng mấy cái này, thời gian cô độc của bà ấy đã quá lâu, đặc biệt là sau khi có tuổi, mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng khó khăn, có lúc nghĩ đ.â.m đầu xuống sông c.h.ế.t đi cho rồi. Khó có được nha đầu này không chê bà ấy, bằng lòng để ý bà ấy.

Bà ấy vờ không muốn nói cái này liền cùng Ninh Hương nói đến chuyện thêu thùa, hỏi cô: “Cháu bây giờ biết bao nhiêu cách thêu?”

Ninh Hương đếm từng cái một nói cho bà, “Thêu phẳng, thêu xoắn, thêu ngược… … tổng cộng gần mười cách, đều là những cách thêu cơ bản, học cùng với bà nội cháu và mấy tú nương khác.”

Vương Lệ Trân cười cười, lại hỏi cô: “Vậy bây giờ cháu có thể tách sợi chỉ thành bao nhiêu sợi tơ?”

Đây đều là những kỹ năng thông thường, chuyện đầu tiên trước khi thêu thùa chính là tách sợi tơ. Thêu thùa bình thường, phải tách chỉ màu thành tám sợi hoặc mười sợi, nhưng khi thêu hoa văn cực nhỏ, một sợi chỉ thậm chí phải tách đến mấy chục sợi tơ. Giống như thêu đuôi cá vàng, có lúc cần phải tách thành ba mươi sợi.

Ninh Hương không cần nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời Vương Lệ Trân: “Cháu nhiều nhất có thể tách ra ba mươi hai sợi.”

Vương Lệ Trân cười rồi cười, đưa tay muốn một sợi chỉ màu của Ninh Hương. Ninh Hương đưa sợi chỉ màu vào trong tay bà ấy, chỉ thấy hai tay giữ chặt sợi tơ, ngón tay móc tách sợi, chưa được một lát đã tách chỉ màu thành rất nhiều sợi tơ.

Bà ấy đặt sợi tơ đã tách xong vào trong tay Ninh Hương, bảo cô: “Đếm xem.”

Ninh Hương chưa từng thấy ai tách sợi nhanh như vậy, hơn nữa còn tách thành nhiều như vậy. Cô nín thở, nhận sợi tơ rồi đếm từng sợi từng sợi, đếm đến cuối cùng không tự giác trợn tròn mắt nhìn Vương Lệ Trân: “Sáu mươi mốt… …sợi?”

Trong thời gian ngắn hai ba phút, tách thành sáu mươi mốt sợi ? ?

Vương Lệ Trân cười cười nói: “Thị lực không còn tốt, nếu không còn có thể tách ra thêm mấy sợi nữa.”

Ninh Hương: ! ! !

Thị lực không tốt tách được sáu mươi mốt sợi, vậy thị lực tốt chẳng lẽ tách được bảy tám mươi sợi? ?

Sư phụ này, dù thế nào đi nữa cô cũng phải nhận mới được!

Loading...