Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 77

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:21
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu thêu thùa trong một thời gian dài, mỗi thợ thêu đều sẽ tự hình thành cho mình một phong cách thêu riêng, đường kim mũi chỉ đều có đặc trưng riêng của mình, ai cũng không thay thế được.

Kỹ xảo cách thêu còn có thể học có thể luyện, nếu đủ cố gắng thì có thể nâng cao kỹ thuật, nhưng đối với màu sắc hình thái, đặc biệt là độ nắm bắt các phương diện thần thái động vật, có lúc nỗ lực cũng không thay đổi được bao nhiêu, bởi vì điều này cần sự thẩm mỹ và thiên phú của mỗi người.

Ví dụ như thêu hồ điệp và mèo, ánh mắt và dáng điệu của mèo chính là phần khó nắm bắt nhất.

Có người thêu con mèo giống như một nút gỗ không có sinh mệnh, có người thêu mèo làm người ta nhịn không được muốn tiến lên vuốt một cái, ôm trọng lòng vuốt ve, giống như có thể nghe được tiếng mèo kêu như sáp.

Mà Vương Lệ Trân thêu mèo, đương nhiên chính là cái sau.

Bà ấy không những kỹ thuật rất tốt, độ nắm bắt các phương diện màu sắc hình thái cũng làm cho người ta kinh ngạc.

Vương Lệ Trân nhìn vẻ mặt Ninh Hương, không nhịn được bật cười, “Tìm thợ học cái gì chứ, toàn là học theo mẹ từ nhỏ, nhưng cũng nghe mẹ bà nói qua, tổ tiên trong nhà từng có người làm viên quan nhỏ trong cung, có truyền lại mấy phương pháp thêu thùa.”

Vậy thì khó trách, đều là những thứ mà những tú nương nông thôn bọn cô không được tiếp xúc. Ninh Hương cũng là học cùng bà nội, sau này cũng học cùng người khác một ít, nhưng đến bây giờ cũng chỉ là biết tầm mười cách thêu bình thường mà thôi.

Vương Lệ Trân thấy cô không nói chuyện bèn lại hỏi cô: “Cháu cũng thêu thùa à?”

Ninh Hương hồi thần, nhìn Vương Lệ Trân cười nhẹ một cái, “Làm ạ, tay nhỏ chân nhỏ như cháu so với ra đồng kiếm điểm công thì kiếm được nhiều tiền hơn một chút.” Tiền trước đây kiếm được toàn bộ đều giao cho gia đình phụ giúp trong nhà, bây giờ thì tự mình dùng.

Vương Lệ Trân thở dài một hơi, “Trước đây bà cũng thêu thùa kiếm chút tiền, bây giờ già rồi, thị lực tốc độ tay đều theo không kịp rồi nên không còn làm nữa. Lúc thường trồng ít rau quả đưa lên chợ đổi hai ba quả dưa quả táo. Hôm qua nhìn thấy gà mổ rau bà làm bà giận quá, không ngờ lại tự làm mình ngã.”

Chủ đề bị Vương Lệ Trân nói đến, Ninh Hương cũng không nói chuyện thêu thùa nữa, nhìn bà ấy tiếp lời: “Bà nghỉ ngơi hai ngày, đợi lưng không đau nữa rồi lại nói. Sau này cẩn thận một chút, có tuổi rồi đều như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-77.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói lời này xong, cô đặt sản phẩm thêu trên tay xuống, đứng dậy đến bên bàn dọn dẹp bát đũa. Dọn dẹp xong bưng tất cả lên tay, cô lại nói với Vương Lệ Trân: “Bà nghỉ ngơi đi, cháu đem bát đũa đi rửa trước.”

Vương Lệ Trân thấy cô muốn đi, vội vàng gọi cô lại, nói với cô: “Cô bé, đừng đi vội, trên bếp có một túi gạo có thấy không, bên trong còn có một chút gạo, cháu cầm chút mang về. Rau dưới chân tường bên đó, cháu cũng lấy một ít về mà ăn.”

Ninh Hương dừng bước chân, nhìn túi gạo mà Vương Lệ Trân nói, lại nhìn rau xanh dưới chân tường, nhưng không đi qua lấy. Cô đưa bữa cơm này cho bà ấy, đơn thuần là lòng tốt, không trông ngóng đồ của bà ấy.

Nhưng Vương Lệ Trân kiên trì muốn cho cô, tiếp tục nói: “Cô bé, cầm đi, bà không thể ăn không của cháu.”

Trong lòng bà ấy nghĩ là, thời đại này nhà ai cũng ít lương thực, đều là đội sản xuất phân theo đầu người, cho người ta một miếng thì trong nhà mình sẽ ít đi một miếng. Bà ấy ăn cơm của Ninh Hương, tất nhiên phải trải.

Hơn nữa thời đại này không có gì đáng giá hơn cái ăn, bức thêu này Ninh Hương có muốn hay không không quan trọng, bà ấy cũng không hy vọng lấy thứ không đáng giá như vậy, nhưng mà gạo với rau xanh, bà ấy nhất quyết bảo Ninh Hương mang về.

Ninh Hương nhìn gương mặt Vương Lệ Trân suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu đáp một tiếng: “Được, cháu đem bát đũa về rửa sạch trước, đợi lát nữa cháu quay lại lấy gạo với rau xanh.”

Vương Lệ Trân thấy cô đáp ứng thì cũng không giục cô nữa, để cô lấy bát đũa về rửa trước.

Mà Ninh Hương cầm bát đũa một đường đi về, thứ cô nghĩ trong đầu không phải là gạo và rau của Vương Lệ Trân. Cô về đến thuyền mở cửa đi vào, rửa xong bát đũa cất đi, ngồi trên thuyền yên lặng suy nghĩ một lúc lâu.

Ngưng thần nghĩ ngợi bốn năm phút, Ninh Hương đứng dậy đeo giỏ trúc lên, cho khung thêu cùng sản phẩm chưa thêu xong đều bỏ vào đó, lại ra ngoài đi đến nhà Vương Lệ Trân.

Người cùng thôn vốn biết tường tận hoàn cảnh gia đình của nhau, hai ngày tiếp xúc hai lần, lại vừa ăn một bữa cơm cùng nhau, cùng nói mấy chuyện thêu thùa, giờ đây Ninh Hương đã trực tiếp xem Vương Lệ Trân thành người quen.

Đeo giỏ trúc quay lại nhà bà ấy, Ninh Hương cũng không trực tiếp đi lấy gạo cùng rau xanh mà là ngồi xuống bên giường, lấy khung thêu của mình ra cầm kim thêu hoa nói: “Dù sao cháu cũng không có việc gì, ở đây cùng bà vậy. Lưng bà phải nghỉ ngơi mấy ngày với khỏe lại được, nếu bà muốn đi vệ sinh thì cứ nói với cháu, cháu dìu bà đi.”

Loading...