Thấy bà ấy ngẩn người không nói chuyện, Ninh Hương lại nói: “Ba bữa không ăn rồi, mau ăn đi, ăn xong quan trọng là nằm xuống dưỡng thương.”
Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương nhiệt tình như vậy cũng không từ chối nữa, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Cơm Ninh Hương làm rất thơm rất hợp khẩu vị, bà ấy ăn một miếng liền không dừng lại được, từng miếng to nhét vào miệng.
Bản thân Ninh Hương cũng chưa ăn cơm, bèn ngồi xuống bên bàn, cầm đũa lên cũng bắt đầu ăn.
Cô nghĩ nghĩ, bản thân mình vì sao lại giúp Vương Lệ Trân. Chắc là vì cô nhìn thấy hình ảnh bà nội từ trên người bà ấy, hoặc là vì nhìn thấy bóng hình cô độc khi về già của chính bản thân mình, trong lòng không nhẫn tâm, cho nên đã đến.
Vương Lệ Trân hiển nhiên đã rất đói, một bát cơm rất nhanh đã bị ăn hết sạch sẽ, trong bát ngay cả một hạt cơm cũng không thừa lại. Ăn cơm xong bà ấy định xuống giường đặt bát, Ninh Hương vội vàng đứng dậy đi qua nhận bát, để bà ấy nằm yên.
Vương Lệ Trân dựa người vào tường nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, con có lòng tốt, sau này nhất định sẽ có hồi báo.”
Ninh Hương cười cười, nuốt cơm trong miệng xuống, quay đầu nhìn bà ấy nói: “Học tập tấm gương Lôi Phong.”
Vương Lệ Trân thở phào một hơi, chậm rãi nói: “Đồng chí Lôi Phong quả thực là người tốt… …”
Sau đó bà ấy liền lẩm bẩm, kể lại những chuyện tốt của đồng chí Lôi Phong. Gì mà giúp đỡ người già, giúp đỡ chiến hữu, làm việc tốt không lưu danh, là người phục vụ nhân dân.
Ninh Hương vừa ăn vừa nghe, cũng không đánh gãy bà ấy. Nghe giọng điệu bà ấy kể chuyện lại nhớ đến lúc lúc nhỏ, buổi tối nằm trong lòng bà nội ngắm sao, nghe bà nội kể những câu chuyện dân gian.
Cô nghe vừa nghe kể chuyện Lôi Phong vừa ăn cơm, ánh mắt không tự giác lướt đến bức tranh mèo con bắt hồ điệp trên đầu giường, liền dừng ánh mắt ở đó lâu một chút. Hôm qua cô đưa Vương Lệ Trân về, chỉ liếc sơ qua bức tranh một cái , không chú ý nhiều.
Bây giờ nhìn kỹ lại, chỉ cảm thấy con mèo trên bức tranh thật đáng yêu, toàn thân xông xù xù, vẻ mặt nhìn hồ điệp giơ móng vuốt, đáng yêu đến nỗi làm người ta không nhịn được cong môi cười, trong lòng cũng vui vẻ theo, muốn đưa tay vuốt một cái.
Vương Lệ Trân chú ý đến Ninh Hương chăm chú nhìn đỉnh đầu bà ấy, liền dừng lại theo ánh mắt của cô quay người nhìn về phía bức tường phía sau mình. Nhìn thấy bức tranh trên đầu, bà ấy lại quay lại nhìn Ninh Hương: “Cháu thích à?”
Ninh Hương hồi thần, ý thức được bà ấy hỏi cái gì liền vội vàng đáp: “Con mèo rất đáng yêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-76.html.]
Vương Lệ Trân nói: “Rảnh rỗi thêu chơi, treo trong nhà giải buồn.”
Ninh Hương nghe vậy sững sờ, nhìn Vương Lệ Trân, “Thêu ra?”
“Đúng vậy.” Vương Lệ Trân lại dịch cơ thể một chút, không để chỗ lưng bị thương chịu lực ép, nhìn Ninh Hương chậm rãi nói: “Nếu cháu thích thì bà tặng, rảnh rỗi bà lại thêu một bức nữa, trước đây gom góp được không ít sợi tơ.”
Ninh Hương trước giờ chưa từng thấy Vương Lệ Trân ở phường thêu đại đội, thật sự không biết tay nghề thêu của bà ấy như nào. Cô nhìn Vương Lệ Trân sững sờ một lúc, sau đó vội cúi đầu ăn hết cơm còn lại trong bát.
Ăn xong cô liền đi đến bên giường Vương Lệ Trân, đứng lại gần nhìn bức “tranh” đầu giường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Lệ Trân thấy Ninh Hương thật lòng thích, bèn đưa tay gỡ bức tranh xuống. Gỡ xuống đưa xong đưa đến trước mặt Ninh Hương, vô cùng sảng khoái nói:
“Thích thì tặng cho cháu, cháu cầm đi.”
Ninh Hương không nói cần cũng không nói không cần, giơ tay nhận bức tranh, sau đó chầm chậm ngồi đến bên giường, nâng tranh thêu trên tay, nhìn kỹ từng đường kim mũi chỉ một. Nhìn được một lúc liền phát hiện, có cách thêu cô chưa từng thấy qua.
Xem xong, ánh mắt ngẩng lên từ đôi mắt chú mèo, Ninh Hương nhìn Vương Lệ Trân, sắc mặt cùng âm thanh vội vã hỏi: “Bà ơi, đây là bà tự mình thêu sao?”
Vương Lệ Trân cười nói: “Đúng vậy, không làm nổi việc thêu trong công xã nữa, có lúc ngứa tay liền lấy ra thêu một chút.”
Ninh Hương nhìn con mèo trong tay lại nhìn bà ấy, “Bà là… …đặc biệt tìm thợ thêu để học sao?”
Tú nương trong thôn bọn họ, theo lý mà nói đều là học thêu với người trong nhà, đợi đến khi nghiêm túc theo nghề thêu, có lúc sẽ vì có sản phẩm thêu mới, sẽ theo thợ thêu học thêu cái mới, nhưng cũng không hiếm lạ.
Trước mắt mà nói, Ninh Hương là là người thêu giỏi nhất trong những tú nương ở đại đội Điềm Thủy, nhưng cô hoàn toàn chưa từng thấy phương pháp thêu mà Vương Lệ Trân dùng trên bức thêu này. Hơn nữa Vương Lệ Trân thêu thật sự rất tốt, tốt đến nỗi không chỉ hai chữ kỹ thuật là có thể nói lên hết được. Đặc biệt là ánh mắt và vẻ mặt của con mèo, linh động giống như chụp lại vậy.
Thêu thủ công trước giờ không phải là sản phẩm công nghệ sản xuất theo dây chuyền, nó là sản phẩm nghệ thuật. Cho dù là bản gốc giống nhau, đến tay nhưng tú nương khác nhau thì đồ mỗi tú nương làm ra đều sẽ khác nhau.