Nghĩ đến đây, Ninh Hương luôn cảm thấy trong lòng không an ổn, khống chế không được mà nhảy thình thịch.
Cô không biết tối qua Vương Lệ Trân ngã có nặng không, có bị thương ở đâu không, có thể đứng dậy tự nấu cơm làm việc, đời trước qua đời không biết có liên quan tới lân ngã này hay không.
Cô cứ ngồi như vậy ngập ngừng một lúc, trong lòng thực sự không yên tâm được, vậy là quyết đoán gấp sách trong tay lại, đứng dậy ra ngoài đóng cửa, lên bờ đi đến nhà Vương Lệ Trân.
Đoạn đường đi mấy phút, Ninh Hương đã đến cửa nhà của Vương Lệ Trân. Nhìn cửa khép hờ, cô liền giơ tay gõ lên cánh cửa, nói với vào khe hở ở giữa: “Bà ơi, bà có nhà không?”
Cô vừa gọi xong liền nghe thấy hai tiếng lẩm bẩm .
Cách một lúc mới nghe thấy tiếng nói có hơi ồm ồm mang theo chút yếu ớt, “Ai vậy?”
Ninh Hương đẩy dần cửa ra, thò nửa người vào trong, “Cháu đây, con gái lớn của nhà họ Ninh Ninh Hương, cháu không yên tâm nên đến thăm bà, bây giờ bà như thế nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?”
Vương Lệ Trân vừa nhìn đã thấy không tốt, bà ấy ở trên giường căn bản không đứng dậy. Mãi đến khi thấy Ninh Hương xuất hiện ở cửa, bà ấy mới chống cánh tay từ trên giường di chuyển thân thể, nằm nghiêng dựa bên giường.
Ninh Hương thấy bà ấy như vậy bèn đi thẳng vào nhà, đến bên giường hỏi bà: “Có phải ngã bị thương rồi không ạ?”
Vương Lệ Trân vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ đến Ninh Hương còn sẽ qua đây. Ngôi nhà cạnh sông nước như nhà bà ấy đã mấy năm không có người đến rồi. Trong thôn không ai xem trọng bà ấy, có ai đến căn nhà rách này của bà ấy nhiễm nước chứ.
Nói đến cũng có chút bơ vơ, bà ấy nhìn Ninh Hương hỏi: “Cô bé, sao cháu lại đến đây nữa?”
Ninh Hương vẫn là nói như cũ: “Cháu không yên tâm, qua đây thăm bà.”
Nghe được lời như vậy, Vương Lệ Trân liền đẫm nước mắt, muốn đứng dậy nhưng lại không dậy được, vừa động một chút cơ thể liền đau nhói. Không dậy được thì bà ấy cũng không dậy nữa, cười lên nói với Ninh Hương: “Mệnh cứng lắm, không sao hết.”
Ninh Hương nhìn bà ấy đẫm nước mắt cười, trong lòng vô khó chịu kỳ lạ. Với lại cô cũng nhìn ra, Vương Lệ Trân chắc là đã ngã thương lưng. Lưng người lớn tuổi vốn đã không khỏe, ngã bị thương càng đau nhức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-75.html.]
Ninh Hương hít một hơi, nhìn bà ấy nói: “Phô trương gì chứ?”
Vương Lệ Trân nhịn không được cười khổ, bà ấy chính là mạng tiện, không ai quan tâm không ai hỏi han, không phô trương thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ còn hy vọng trên đời này có người đến quan tâm bà ấy hầu hạ bà ấy chắc?
Cha mẹ mất sớm, đàn ông không rõ tăm hơi, con trai cũng c.h.ế.t rồi, cũng không để lại một đứa đứa con nào, nhà mẹ chồng bên này không ai quan tâm bà ấy, nhà mẹ đẻ bên đó cũng đã sớm vạch rõ giới hạn với bà ấy, trên đời này không còn ai quan tâm sống c.h.ế.t của bà.
Ninh Hương nhìn vẻ mặt bà ấy, lại hỏi bà: “Tối qua cùng sáng nay bà đều không ăn cơm phải không ạ?”
Vương Lệ Trân đưa tay lau nước mắt, hít mũi, “Bà không đói.”
Ninh Hương còn có thể nói gì, cô không nói gì hết, quay người cầm giỏ trúc nhà Vương Lệ Trân, đeo giỏ trúc rỗng quay người đi ra ngoài, khi đi cô còn hơi mở cửa ra một chút, để ánh nắng rọi vào phòng nhiều hơn.
Vương Lệ Trân không biết cô muốn đi đâu, cũng không hỏi. Hơn mười phút sau, Ninh Hương đeo giỏ trúc quay về, hơn nữa trong giỏ trúc còn tỏa ra hương vị thức ăn nóng hổi.
Ninh Hương sau khi vào nhà thì thả giỏ trúc xuống trên bàn, lấy thức ăn trong giỏ trúc ra đặt lên trên. Tiếp đó cô cầm đũa gắp rau vào bát cơm, đưa bát cơm cùng đũa đặt vào trong tay Vương Lệ Trân.
Vương Lệ Trân thật sự vô cùng ngạc nhiên, sao dám đưa tay nhận, chỉ nhìn Ninh Hương nói: “Cô nhóc, cháu đây là làm gì? Bà không ăn cơm của cháu, cháu mau lấy về nhà đi. Nơi này của bà cháu cũng ít đến thôi, không tốt đối với cháu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ninh Hương trực tiếp nhét bát đũa vào trong tay bà ấy, “Đã tốn công lấy đến đây cho bà rồi, bà mau chóng ăn đi. Nơi này của bà thì làm sao? Bên ngoài đều được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, không phải rất tốt sao?”
Bát đũa không nhận cũng đã nhận rồi, Vương Lệ Trân nhìn cơm nước trong tay, lại nhìn Ninh hương, “Cô nhóc, cháu biết bà nói không phải ý này. Bà là thành phần không tốt, cháu thân thiết với bà sẽ bị người ta bàn tán.”
Ninh Hương cười một cái, “Cái cháu không sợ nhất chính là lời bàn tán của người ta, có rơi miếng thịt nào sao? Những năm nay bà lại không phạm lỗi gì, vẫn luôn thành thật sống qua ngày, ngay cả một câu nói sai cũng chưa từng nói, cháu đây là học Lôi Phong làm việc tốt, không làm chuyện phản động cũng không nói lời phản động, có gì phải sợ?”
Đạo lý thì là như vậy, nhưng Vương Lệ Trân ở trong thôn bị áp bức nhiều năm như vậy, , ai cũng vì thành phần không tốt coi thường bà ấy, nhìn bà ấy bằng nửa con mắt nói xấu bà ấy, sự tự ti của bà ấy từ sớm đã thâm nhập vào tận xương, khống chế không được sợ này sợ kia.