Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Một Đời Làm Mẹ Kế - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-05-29 23:12:14
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ninh Hương nhìn thì giống như đang ngắm sao, thực ra trong đầu toàn là một số cảnh tượng lúc nhỏ sống cùng bà nội cô------bà nội dạy cô thêu thùa mặt giày, dạy cô thêu hà bao, dạy cô thêu mũ đầu hổ… …

Thực ra đã là những ký ức rất xa rất xa, nhưng bây giờ nghĩ lại, từng chi tiết nhỏ vẫn nhớ rất rõ ràng. Chỉ là gương mặt đó đã mơ hồ rồi, ngay cả đường nếp nhăn cũng không còn nhớ rõ nữa.

Cả người được gió sông thổi qua, mắt thấy trời đã khuya, tránh cho bị gió lạnh cảm mạo, Ninh Hương bèn thu tấm thảm và chiếu lại, đi vào phòng đóng cửa đi ngủ.

Ngày nghĩ gì đêm mơ đấy, đêm nay trong giấc mơ của cô toàn bộ đều là gương mặt của bà nội. Mãi đến khi trời sáng thức dậy, gương mặt mơ hồ tràn đầy từ ái đó vẫn nằm trong đầu mãi không tiêu tan.

Cho đến khi đánh răng rửa mặt xong, cảnh tượng lúc nhỏ trong mơ mới nhạt đi.

Trên đất đã trồng rau, hôm nay Ninh Hương không cần đi ra ngoài nhặt phân bón nữa, sáng sớm thức dậy ăn sáng xong bèn thêu thùa luôn. Sản phẩm khổ nhỏ lấy từ trạm đặt thêu về đã sắp thêu xong rồi, qua hai ngày nữa cô dự tính vẫn là đến phường thêu làm việc.

Phường thêu là tài sản tập thể của thôn, không phải phòng riêng của nhà nào cả, chỉ cần là tú nương trong thôn đều có thể đến dùng đồ đạc trong đó. Ninh Hương là người của đại đội Điềm Thủy, đương nhiên cũng có thể đến đó làm việc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Còn về mấy lời ong tiếng ve bên ngoài, cô hoàn toàn không để trong lòng, chỉ cần trong lòng không để ý, những lời đó sẽ không thể làm tổn thương đến cô. Hơn nữa chỉ cần là người bình thường thì cũng sẽ không bàn tán trước mặt người, đều là ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Da mặt mỏng một chút à, bị người ta dùng ánh mắt ác ý một chút quét qua thì đã giống như là bị cắt vào tận xương, tự mình sẽ cúi đầu cảm thấy không có mặt mũi gặp người, không dám đi ra ngoài, lời này chính là nói mấy người Hồ Tú Liên và Ninh Lan.

Ninh Hương không cảm thấy bản thân cô có gì không thể gặp người, cô không trộm không cướp, đi thẳng ngồi ngay, tất cả những việc cô làm đều là quang minh chính đại không có lỗi với trời đất lương tâm, cô mới sẽ không từ đó mà trốn trong nhà, không dám lộ diện gặp người.

Cô không dám ra ngoài, không dám đi trong đám đông, hoặc là dứt khoát trốn ra xa, giống như cô thật sự chột dạ, giống như thật sự cảm thấy và thừa nhận bản thân đã làm chuyện gì sai lầm làm mất mặt người vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-mot-doi-lam-me-ke/chuong-74.html.]

Cô không làm điều gì sai cả, cô muốn dùng hành động thực tế nói cho những người đó------Phụ nữ không dựa vào đàn ông cũng có thể sống rất tốt, phụ nữ không bị nhốt ở trong nhà cũng có thể làm nên việc, đàn ông có thể có mới nới cũ vứt bỏ phụ nữ, phụ nữ sống không hạnh phúc cũng có thể vứt bỏ đàn ông như vậy, có thể theo đuổi bất cứ cuộc sống nào mà bản thân mình mong muốn.

Phụ đạo và nữ đức, là áp đặt lên người phụ nữ, là xiềng xích trơ tráo nhất.

* * *

Thêu thùa cho đến khi mặt trời đứng bóng, Ninh Hương buông khung thêu trong tay xuống, xoa xoa cổ đứng dậy, vẫn vo gạo nấu cơm như thường. Cô bây giờ ở một mình cũng không qua loa, mỗi bữa cơm đều nghiêm túc mà làm, vừa hay coi như thả lỏng.

Cô quen với việc mỗi chuyện đều phải làm tốt nhất trong năng lực của mình, bình thường cuộc sống mỗi ngày cũng đều vô cùng tinh tế tỉ mỉ. Thích sạch sẽ thích dọn dẹp, thích nghiêm túc làm mỗi một việc.

Bởi vì trên thuyền chỉ có một bếp cỏ với một chiếc nồi sắt cho nên Ninh Hương mỗi lần đều là xào rau trước rồi mới hấp cơm. Rau đã xào xong để ở một bên đậy nắp lại, cơm đã hấp xong mỗi lần đều để trong nồi hâm một lúc.

Kiên nhẫn hấp cơm xong, cô dập tắt lửa trong bếp, quay người ngồi trở lại giường, tiện tay cầm quyển sách lên mở ra. Vừa lật được hai trang, mũi gửi thấy mùi thơm của cơm trắng, cô bỗng chốc dừng tay lật sách, cúi đầu nghĩ đến điều gì.

Cúi đầu ngẩn người một lúc lâu, Ninh Hương ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn ánh mặt trời phản chiếu sóng lấp lánh trên mặt sông ngoài cửa sổ, vừa hay có mấy con vịt đạp chân bơi qua, nhưng cô không có lòng dạ nào xem phong cảnh, lại ngồi thất thần một lúc.

Cô đột nhiên lại nhớ đến Vương Lệ Trân, theo bản năng nhớ lại một chút, bà lão bị tất cả mọi người trong thôn này coi như ôn thần, đời trước là khi nào qua đời.

Hình như… …chính là trong hai năm cô còn chưa lên Tỉnh này?

Còn về cụ thể là khi nào, vậy thì thật sự không nhớ được, dù sao cô đời trước gần như phần lớn thời gian đều là ở đại đội Cam Hà, sau khi Lý Quế Mai qua đời thì phần lớn thời gian của cô đều sống ở Tô thành, hơn nữa cô cùng Vương Lệ Trân tiếp xúc không nhiều.

Loading...